Hoàng Tộc

Chương 153 : Tại sao chức Hộ Tào Chủ Sự lại quan trọng

Ngày đăng: 00:40 19/04/20


Vô Tấn không hề biết sự việc xảy ra bên ngoài cửa, cậu ta đẩy cửa vào, chỉ thấy Tô Hàn Trinh đang chắp tay sau lưng đi đi lại lại.



“Đại nhân! Ngài tìm tôi?”



“Đúng vậy, ta kiếm cậu có chút việc, cậu hãy ngồi xuống trước, chúng ta từ từ nói chuyện.”



Tô Hàn Trinh mời Vô Tấn ngồi xuống, Vô Tấn nhìn một lượt thư phòng của Tô Hàn Trinh, thư phòng được bố trí trang nhã mộc mạc, một bàn hai ghế, một dãy kệ sách, trên kệ sắp đầy sách, ở góc tường còn có một cái lư hương làm từ đồng xanh tỏa ra mùi hương thoang thoảng, đầu cọp đuôi trâu, tuy rằng kiểu dáng cổ xưa, nhưng Vô Tấn vừa nhìn đã biết, chỉ đáng tám quan tiền, trong tiệm cầm đồ nhà cậu ta cũng có vài cái trông giống như vậy.



“Chuyện hôm nay cậu đều biết cả rồi chứ?”



Tô Hàn Trinh rót cho cậu một tách trà, ngồi đối diện cậu, mặt tươi cười nhìn cậu.



Vô Tấn không thích Tô Hàn Trinh khách sáo như vậy, một khi khách sáo thì nhất định không có việc tốt, hôm đó đến tiệm cầm đồ nói chuyện khách sáo suốt cả buổi, còn để lại một bức chữ, thực ra là muốn cậu ta trèo tường làm trộm, lấy hộ bức thư về cho ông ta. Còn lần này thì sao? Lại đích thân rót trà mời mình, ông ta lại có mục đích gì đây?



“Tôi cũng có nghe nói qua! Có người loại bỏ Hoàng gia nhị lang, Hoàng gia và Mã gia đồng thời rút lui.”



“Có người?”



Tô Hàn Trinh tựa cười nhìn Vô Tấn, “Nhưng trực giác mách bảo cho ta biết là, chuyện này do chính cậu làm.”
“Không sai chút nào, thái tử đã cố gắng can thiệp vào cuộc tranh giành thứ sử quận Đông Hải, cuối cùng đã giành được, nhưng đây mới chỉ là bước khởi đầu, tiếp đó là phải đoạt được quyền tài chính của quận Đông Hài, do trong thiết bia của thái tổ ghi rất rõ ràng, thuế vụ Đông cung sẽ được thu gom từ các quận, những người kế vị đời trước cũng đều như vậy, sau khi người kế vị được sắc phong, hộ bộ phải đem tài quyền trao trả lại cho Đông cung, nhưng hộ bộ thương thư là Thân quốc cữu, ông ta không chấp hành theo lệnh các quận giao nộp cho Đông cung, mà hộ bộ lại thu hết toàn bộ các khoản thuế của các quận đi trước, sau đó mới do hộ bộ chi phát cho Đông cung, rõ ràng là vi phạm qui định ghi trong thiết bia tại thái miếu, Thái tử nhiều lần xin xử phạt việc Thân quốc cữu vi phạm qui định, nhưng hoàng thượng lại giả câm giả điếc, nếu như ta có thể đoạt được tài quyền của quận Đông Hải, ta có thể trực tiếp đưa khoản thuế về Đông cung, không cần phải qua hộ bộ nữa, như vậy thái tử một năm sẽ có được ba mươi ngàn lượng bạc từ thuế vụ, như vậy sẽ giúp cải thiện rất lớn tình trạng căng thẳng về tài chính hiện nay của ngài.”



Tô Hàn Trinh nhìn thấy nét mặt Vô Tấn đầy vẻ ngạc nhiên, ông cười vang,



“Bây giờ thì cậu hiểu rồi chứ, Hộ tào chủ sự là một quân cờ quan trọng nhất trong đó, giành được chức hộ tào chủ sự, ta sẽ nắm giữ được tài quyền của quận Đông Hải, như vậy ngôi vị của thái tử sẽ vững chắc hơn, Thân quốc cữu cũng hiểu rõ điều này, cho nên cuộc tranh đoạt giữa ta và Từ Viễn mới kịch liệt như vậy.”



Cả một đoạn kể dài của Tô Hàn Trinh, cuối cùng cũng đã giúp Vô Tấn hiểu được đầu đuôi ngọn ngành của sự việc, cậu biết rằng hôm nay bản thân cậu phải đồng ý ra tay tương trợ, kì thực thì cậu cũng đồng ý giúp Tô Hàn Trinh làm chút việc, để báo đáp việc lúc đánh cược ông đã giúp đỡ cậu, nhưng cậu ta không thích Tô Hàn Trinh cứ lấy đại ca ra để nói chuyện, rõ ràng là muốn mình giúp đỡ ông ta, nhưng ông ta lại không chịu nói thẳng, hình như sợ nợ ân tình của mình, hoặc sợ mất sĩ diện.



Đương nhiên Tô Hàn Trinh là thứ sử một quận, trước mặt một tiểu nhân như mình thì cần phải giữ quan uy hoặc tôn nghiêm, cậu ta hiểu điếu đó,nên cậu đồng ý hợp tác với Tô Hàn Trinh, mọi người đều vì lợi ích của bản thân, ông giúp tôi một lần, tôi báo đáp lại ông phen., như vậy đôi bên không ai nợ ai, mà cũng sẽ không giống như đại ca, trở thành tâm phúc của Tô Hàn Trinh, Hoàng Phủ Vô Tấn cậu ta không muốn trở thành lệ thuộc của bất kì một ai.



“Tô đại nhân, ông muốn tôi giúp đỡ ông làm việc gì, ông cứ nói thẳng, con người tôi đây rất thoải mái, chỉ cần tôi làm được, thì tôi sẽ cố hết sức mình, hơn nữa tôi lại là thương nhân, thương nhân coi trọng trao đổi lợi ích, tôi vừa muốn báo đáp lần trước đánh cược đại nhân đã giúp tôi, và cũng muốn lần tới xin đại nhân có sự chuẩn bị, cho nên đại nhân đừng e ngại gì cả, xin hãy cứ nói thẳng.”



“Tốt, ta thích sự thẳng thắn của cậu.”



Vô Tấn đã nói rõ ràng, Tô Hàn Trinh cũng bỏ “mặt nạ” xuống, kì thực ông ta muốn thừa cơ thu nạp Vô Tấn làm thuộc hạ của ông, để cậu ta và Duy Minh trở thành hai cánh tay của ông, nhưng mấy lời lúc nãy của Vô Tấn, rất rõ ràng là không muốn dựa dẫm vào ông ta, chỉ là vì muốn trao đổi lợi ích với ông mà thôi, tuy là có hơi thất vọng, nhưng cũng giúp ông bớt đi vài phần e ngại,dù sao thì mục tiêu của họ đếu giống nhau, đưa Duy Minh tiến lên phía trước.



“Nếu như đã muốn hợp tác với ta, vậy thì cậu phải cho ta thấy thành ý của cậu trước đã, ta hỏi lại cậu một lần nữa, chuyện Hoàng Phong bị bắt có phải do cậu làm hay không?”