Hoàng Tộc

Chương 174 : Hạm đạm hoa khai

Ngày đăng: 00:40 19/04/20


Hai tiểu gia hỏa này nhảy dựng lên kéo cánh tay của Vô Tấn, Cửu Thiên lúc này mới chú ý tới bọn chúng, hai mắt của nàng sáng ngợt chợt phát hiện ra đây là một đôi huynh muội sinh đôi, nàng vô cùng phấn chấn, hai tiểu gia hoả đáng yêu làm cho nàng yêu thích tới cực điểm.



- Vô Tấn... đây là chất nhi chất nữ của huynh sao?



- Ừ là hài tử của đại ca ta cũng là fan hâm mộ của cô nương.



Cửu Thiên hơi khó hiểu:



- Cái gì là fan hâm mộ?



Vô Tấn lúc này mới nhớt tới đây là cách dùng từ đời sau, hắn liền cầm lấy quyển sách trên tay của hai tiểu gia hỏa rồi giải thích:



- Tức là người sùng bái cô nương.



Tiểu lạ lỵ ở bên cạnh lạnh nhạt nàng thấy ánh mắt của Vô Tấn không rời khỏi đường tỷ cười cười nói nói với đường tỷ sớm đã quên nàng tới chín tầng mây, trong lòng nàng cảm thấy mất hứng, chu cái miệng nhỏ nhắn lên rồi nói:



- Đến cùng có đi hay không?



- Đi đi.



Vô Tấn cười cười ôm lấy Lạc Lạc và Đóa Đóa ôm bọn chúng lên xe ngựa, lúc lên khẽ vỗ vào mông bọn chúng mấy cái:



- Hai người các ngươi về sau không được nghịch ngợm, ngoan ngoãn, thúc thúc lần sau mang các ngươi đi ăn cơm.



Cửu Thiên ôm hai tiểu gia hỏa vào xe, nàng mỉm cười với Vô Tấn:



- Huynh không vào ngồi sao?



- Ta không cần vào.



Vô Tấn nhảy lên giá, cùng với phu xa ngồi song song, cao giọng cười nói:
- Nếu không thì hiện tại muội nói.



- Chờ một chút.



Vô Tấn ngừng lại hắn cười thần bí:



- Nếu không thì ta đoán một phen xem có đoán trúng hay không.



Hai tỉ muội nhìn nhau đều nhìn thấy trong mắt cả hai tràn ngập vẻ kinh ngạc, chuyện này làm sao đoán được?



Cửu Thiên bỗng nhiên hơi hiểu ra, nàng biết rõ Vô Tấn muốn đoán thế nào, chuyện này cũng rất thú vị, tên ủa nàng không thể đơn giản nói cho người khác biết, Vô Tấn muốn biết thì phải dựa vào manh mối, hiện tại xem ra hắn đã biết chút manh mối.



Cửu Thiên có phần không tin, nàng nâng má lên, dùng đôi mắt xinh đẹp nhìn Vô Tấn mà cười nói:



- Vậy huynh nói cho ta biết trước huynh định đoán thế nào, từng bước thăm dò hay đoán liền luôn?



Vô Tấn dương dương đắc ý:



- Đương nhiên là đoán luôn, muội quên rồi sao? Ta là đạo sĩ Lao Sơn đã từng học qua thuật xuyên tường.



Cửu Thiên nghĩ tới bộ dáng buồn cười của hắn khi biểu diễn thuật xuyên tường ở tiệm sách thì che miệng cười:



- Vậy thì tốt huynh đoán đi.



Vô Tấn nhắm mắt lại, vỗ tay giả vờ giả vịt niệm chú ngữ:



- Muốn biết phương danh không cần mở miệng ta có đạo thuận, tên viết trong tâm, phương danh xuân xanh, đoán là biết được...



Tô Y mở to hai mắt nhì nhắn, trong mắt hiện ra vẻ hết sức kinh ngạc nàng không biết Vô Tấn vì sao có thể đoán ra danh tự của Đường tỷ, mà hai tiểu gia hỏa cũng không đọc sách nữa, chuyên chú nhìn thúc thúc đọc chú ngữ, khuôn mặt nhỏ nhắn đều tràn ngập vẻ tò mò.