Hoàng Tộc
Chương 18 : Roi da tiểu liệt mã
Ngày đăng: 00:40 19/04/20
Vô Tấn đưa nhóm người Hồng Khởi Hùng về tàu lớn. Thuyền lão đại nghe nói họ gây họa, bất chợt giật mình. Vừa lúc họ định đến cảng Phúc Thanh ở phía nam nhận một lô hàng, vốn là định nghỉ ngơi hai ngày rồi mới xuất phát, sẵn tiện đem theo một số hàng. Nhưng hiện giờ thuyền lão đại không còn lo gì thêm được nữa rồi, bèn lập tức khởi hành ra khơi. Vô Tấn và mọi người chào từ biệt nhau, hẹn có ngày sẽ gặp lại.
Sau khi tàu lớn rời cảng, Vô Tấn đứng ở cảng trực tiếp rửa mặt, và thay đổi quần áo, lúc này không còn ai nhận ra hắn là “Lý Điệp” công tử, người đã gây sự tại Như Ý lầu nữa. Hắn rời khỏi bến, phía trước hơn chục dặm là huyện Duy Dương. Lúc này đang là giữa trưa, trên đường người qua kẻ lại, rất là tấp nập, hai bên đều là quán xá, tiệm thuốc, nhà sách, tiệm vải vóc, đủ mọi loại cửa hàng, mỗi tiệm hầu như đều có khách đến mua hàng, buôn bán rất là nhộn nhịp.
Vô Tấn trên đường vừa ngắm các cửa tiệm, trong lòng suy nghĩ về dự tính sau này. Hắn đến từ hậu thế, tất nhiên là so với người đương thời thì bản lĩnh hiểu biết nhìu hơn, điều này rất có lợi cho sự phát triển của hắn.
Nhưng việc làm cho hắn đau đầu là, hắn không hề biết Đại Ninh triều rốt cuộc là triều đại nào? Nếu tính về mặt địa lí, vương triều Đại Ninh có hai đô thành, một cái là Ung Kinh, một cái là Đông đô Lạc Kinh, hắn ta hoài nghi đó là Trường An và Lạc Dương. Mà vương triều Đại Ninh về nhân tình thế thái và cơ cấu chính trị đều rất giống thời Tùy Đường, hắn ta từng hoài nghi bản thân đã đến đời Đường.
Huyện Duy Dương này đáng lẽ phải là Dương Châu. Trên sử sách Dương Châu chính là trung tâm kinh tế của triều Đường. Nhưng điều khiến hắn ủ rủ hơn đó là, theo lịch sử thì Dương Châu không giáp biển, nhưng huyện Duy Dương lại giáp với biển lớn. chẳng thà nói là nó có chút giống với Hàng Châu. Sông Sở sẽ chẳng phải là sông Tiền Đường hay sao?
Mà nếu như là Hàng Châu, thì Tây Hồ nằm ở đâu? Trong huyện lại có một cái Đông Hồ, nhưng không hề có chút nhân văn phong cảnh, chỉ là một dãy hồ hoang sơ, ngư dân xung quanh hồ nuôi trai ngọc nước ngọt ở trong hồ này.
Những gì nghe được thấy được đều không giống trong lịch sử. Vô Tấn quả thật có chút hồ đồ rồi. Điều làm cho hắn ta kinh ngạc hơn là, khoa học kĩ thuật của thời này tương đối phát đạt. Hắn đã xem qua vé xe của ngũ thúc, đó lại là vé màu, in ấn rất là tinh tế. Mà hình như cũng đã có thủy tinh rồi, không đến lượt hắn phải đi chế tạo thủy tinh để kiếm tiền. Ánh mắt của Vô Tấn nhìn về một cửa hàng thủy tinh, chủ tiệm là một thương nhân người La Hàn tóc vàng mắt xanh.
Nước La Hàn lại nằm ở chỗ nào? Chẳng lẽ là khác âm dịch với đế quốc La Mã sao? Còn cả quả lựu đạn mà hắn ta bắn đi vào tối hôm kia, đó rõ ràng là tia lửa, ngay cả thuốc nổ cũng có rồi. Trời ạ! Đây rốt cuộc là triều đại nào trong lịch sử vậy?
Vô Tấn cảm thấy nếu tiếp tục suy nghĩ nữa thì chắc hắn điên mất. Hắn bèn tạm thời bỏ qua việc tra cứu lịch sử, mặc kệ đây là triều đại nào, với bản lĩnh là một nhà chiếc lược về quảng cáo, lẽ nào hắn lại không thể tiếp tục lăn lộn ở thời đại này được sao?
Vô Tấn lại nghĩ về chuyện gia tộc. Hôm nay mới là ngày thứ ba hắn quay về nhà, mà đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, khiến cho lòng hắn có chút cảm khái. Nhưng mà đánh gãy chân của Hoàng Phủ Trác Ngọc, không chỉ trút được cơn giận dữ trong lòng, đồng thời cũng giúp đại ca loại bỏ một đối thủ cạnh tranh trong gia tộc, bản thân hắn cũng cảm thấy việc này hắn làm khá là hoàn hảo.
Vô Tấn bất chợt có hơi đắc ý, bước chân nhanh nhẹ, miệng ngân nga câu hát.
“Ta yêu nàng, say đắm nàng, giống như chuột yêu gạo vậy…..”
“Những kẻ đi lại nhàn rỗi phía trước mau mau tránh đường”
Phía sau hắn bỗng vang lên tiếng hét lớn, âm thanh khó nghe như tiếng trống vỡ, làm cho Vô Tấn giật thót cả người. Vừa quay đầu lại, chỉ thấy mười mấy người tùy tùng cưỡi ngựa hộ giá một chiếc xe ngựa đang lao nhanh đến.Tốc độ rất nhanh, Vô Tấn lập tức né vào vệ đường, xe ngựa chạy vụt qua như bay.
Khoang xe viền vàng, lấp lánh dưới ánh mặt trời, trong xe thoang thoáng vọng ra tiếng cười của cô gái trẻ, từ trang trí của xe ngựa và cách ăn mặc của đoàn tùy tùng, đây nhất định là gia quyến của một hộ đại gia nào đó.
Xe ngựa bỗng dừng lại cách đó mười mấy bước. Từ trong xe ló ra một cái đầu nhỏ, mặt đầy ngạc nhiên cười nói:
“Tam lang ca ca! Là huynh đó sao?”
Vừa nghe tiếng “tam lang ca ca”, Vô Tấn có một cảm giác như lâu ngày mới gặp lại, chẳng phải là tiểu cô nương Tô Y đáng yêu trên tàu sao?
Chỉ thấy cửa xe mở ra, tiểu cô nương Tô Y trực tiếp nhảy từ trên xe xuống, chạy nhanh về phía hắn, cô mặc một chiếc đầm màu hồng hạt lựu, vạt váy quá dài, làm cô vướng một cái, bước loạng choạng trông như sắp ngã.
“Ngươi vừa mắng ta cái gì?”
Vô Tấn khoanh tay lại cười nói:
“Tôi mắng cô hồi nào?”
“Nói láo! Ta vừa nghe thấy, ngươi dám mắng ta là giả tiểu tử.”
Vô Tấn liền cười phá lên:
“Tôi nói cô là giả tiểu tử là mắng cô sao? Đúng là nực cười. Chính cô cải trang thành bộ dạng này, chẳng lẽ tôi nói gì sai sao?”
Cô gái Triệu Thắng Nam này là con gái cưng của quan Tư Mã Triệu Kiệt Hào quận Đông Hải. Từ nhỏ đã được nuôi dạy như một đứa con trai, và cũng rèn nên tính cách kiêu kì ngang ngạnh của một đại tiểu thư. Cô tuy rằng thích hóa trang thành bộ dạng nam trang, nhưng trong lòng cô lại rất hận ai gọi cô là giả tiểu tử, câu nói “gái giả trai” của Vô Tấn đã nói trúng kị húy trong lòng cô, cô bỗng tức giận.
“Đồ khốn! Ngươi dám chửi ngay trước mặt ta sao?”
Lông mày cô gái dựng đứng lên, cả mặt tái đỏ, quất một roi về phía Vô Tấn.
Tô Y sợ đến nổi hét lên:
“Thắng Nam Tỉ, đừng mà!”
Nhưng đã muộn rồi, một vệt đen bay về trước mặt Vô Tấn. Nếu làn roi này thực sự quất đi, thì trên mặt Vô Tấn sẽ là một vệt máu rất sâu, nhưng Vô Tấn phản ứng rất nhanh, thoát cái đã chộp lấy đầu roi của cô, và trong lòng hắn ta vô cùng phản cảm đối với cô gái ngang ngạnh này. Bản thân hắn ta không thù không oán với cô ấy, nhưng cô ta ra tay lại độc ác như vậy.
Vai phải của Vô tấn vừa dùng chút sức, giật lấy roi từ tay cô ta, trở tay quất mạnh vào mông con ngựa cô đang cưỡi. Con ngựa đau đớn, hí vang lên, gồng cả bốn chân lên chạy điên cuồng về phía trước. Triệu Thắng Nam suýt chút đã ngã từ trên ngựa xuống, cô ta sợ đến kêu lên một tiếng, ôm chặt lấy cổ ngựa, con ngựa chạy hoảng loạn, chạy nhanh đến nổi bụi bay mù mịt.
Vô Tấn tiện tay vứt chiếc roi vào rãnh ngước cống bên cạnh, trong mắt Tô Y tràn đầy sự lo lắng, liền thúc giục:
“Tam lang ca ca mau đi đi, còn phần Thắng Nam tỉ để muội giải thích rõ ràng với tỉ ấy.”
Vô Tấn vốn không quan tâm đến cô gái ấy, và hắn ta cũng phải đi rồi, Vô Tấn phủi tay cười cười:
“Y muội! Tam lang ca ca đi đây. Cho huynh gửi lời hỏi thăm biểu tỉ của muội nhé.”
Sau đó hắn nghênh ngang quay người bỏ đi……..