Hoàng Tộc

Chương 182 : Việc thiện có phần hại người (thượng)

Ngày đăng: 00:41 19/04/20


Nói tới đây Hắc Mễ mang một cái bao phục đặt lên trên bàn:



- Đây là đồ vật mà hắc cô sai ta chuyển giao cho ngươi, nói là vật phẩm trọng yếu mà ngươi gửi lại trên đảo, hiện tại hoàn trả, vốn nàng đêm nay cùng đi với ta những bỗng nhiên có việc gấp phải tới Dư Hàng quân rồi.



- À, vậy thật sự cám ơn nàng.



Vô Tấn nghe nói hắc muội đi Dư Hàng quận thì hắn lập tức thở phào một hơi.



Bạc đã quyên rồi, tiếp theo chính là sửa cầu, hắn không muốn đêm dài lắm mộng ngày mai đã bắt đầu khởi công:



- Vậy chúng ta thương lượng một chút chuyện này cũng phải nhờ ngươi rồi.



....



Hắc Mễ đi rồi Vô Tấn liền mở bao ra, bên trong là hai loại đồ vật một cái hồ lô tử kim hắn nhớ rõ đây là vật tửu đạo sĩ trước khi lâm chung giao di vật cho hắn, bên trong còn có một kinh thư hình như là kinh Kim Cương, hắn nhớ tửu đạo sĩ trước khi lâm chung từng nói cho hắn biết nhưng hắn lại không rõ tác dụng.



Lúc này Hoàng Phủ Quý mặt tràn đầy vẻ mệt mỏi đi vào trong phòng, hắn vừa trở về, ngày hôm qua hắn đã tìm mua cửa hiệu khắp nơi nhưng khong có chỗ nào phù hợp, sau khi trở về lại nghe nói câu chuyện quyên tiền sửa cầu.



- Vô Tấn nghe nói là quyên tiền sửa cầu, ngươi có nộp không?



- Có.



Vô Tấn nhịn cười nói:



- Hai mươi lăm lượng mỗi nhà, ngũ thúc thúc làm sao vậy, sắc mặt hình như không tốt lắm.



- Aizzz, nói thật ta không muốn quyên dù sao chúng ta cũng định dọn đi rồi, chuyện này không liên quan tới ta.



- Vậy tiệm mới đã tìm được chưa?



- Đâu có dễ như vậy, những chỗ khác đều không được bát tiên kiều là khu vực tốt nhất đáng tiếc là phố khẩu quá kém.



Vô Tấn đột nhiên nói:



- Ngũ thúc ngày mai thúc đừng ra ngoài.




- Ha ha, quả nhiên là ngươi.



Hoàng Phủ Quý đẩy hắn vào một gian phòng, rầm một tiếng đóng cửa lại, đặt Vô Tấn ngồi lên trên ghế, cánh tay đặt lên trên vai của hắn đôi mắt sáng nhìn Vô Tấn chằm chằm.



Vô Tấn thấy hắn sợ hãi liền thò tay quơ quơ trước mặt hắn lại bị Hoàng Phủ Quý gạt ra.



- Ngươi thành thục nói cho Ngũ thúc biết, cây cầu kia đến tột cùng là tạm thời hay mãi mãi?



Có lẽ vì trong lòng lo lắng nên thanh âm của hắn hơi run lên.



Vô Tấn mờ mịt nhìn lão, hai mắt mở trừ, cố tình trêu chọc ngũ thúc của mình.



Hoàng Phủ Quý vỗ tay cầu khấn:



- Vô Tấn ngươi thật là hảo chất nhi, ngũ thúc van ngươi nói cho ta biết tim ta muốn nhảy ra ngoài rồi đây này.



Vô Tấn cười hắc hắc sau đó mới từ từ nói:



- Vậy muốn xem ý của ngũ thúc , ngũ thúc muốn nó tạm thời thì là tạm thời muốn nó mãi mãi thì là mãi mãi.



- Mãi mãi!



Hoàng Phủ Quý như ếch xanh nhảy lên, nắm lấy cánh tay của Vô Tấn, âm điệu muốn thay đổi:



- Ta đương nhiên là muốn mãi mãi mãi mãi chúng ta ở đây



- Vậy ngũ thúc không tìm cửa hàng khác rồi hả?



- Không đi, không đi!



Hoàng Phủ Quý cao hứng muốn phát điên, lão cảm thấy ông trời giống như đem tất cả hạnh phúc trên thế gian cho lão, lão kích động tới mức choáng váng, trong chốc lát hắc hắc cười ngây ngô khó khăn lắm mới bình tĩnh lại được, Vô Tấn lấy từ trong ngăn kéo ra một phê văn đưa cho Hoàng Phủ Quý:



- Ngũ thúc xem qua đi.