Hoàng Tộc
Chương 184 : Việc thiện có phần hại người (hạ)
Ngày đăng: 00:41 19/04/20
Lúc này ở trong ngõ hẻm hồ dân truyền ra thanh âm hô to của Dương Kinh Châu:
- Các ngươi không thể xây dựng ở chỗ này, các ngươi phải xây dựng bên cạnh cầu cũ.
La to như vậy thật mất thể diện, Từ chưởng quỹ vốn chạy tới nghe thấy ông chủ la to hắn liền chần chừ.
Những thợ sửa cầu đều bận rộn ai cũng không để ý tới ông chủ la to, Dương Kinh Châu la một phen không ai để ý tới hắn nữa, hắn vừa tức vừa bực trở về, Hoàng Phủ Quý hả hê mà nói:
- Ông chủ Dương, ta rất đồng tình với ông.
Dương Kinh Châu tức giận hung hăng liếc nhìn Từ chưởng quỹ mà nói:
- Chúng ta đi.
- Ông chủ đi nơi nào?
- Ta muốn triệu tập người họp thương nghị chuyện này.
Vô Tấn lắc đầu, đúng là một tên gia hỏa không biết thời vụ.
Ngày thứ hai đại ca Duy Minh của hắn dọn nhà, Vô Tấn dĩ nhiên là phải đi hỗ trợ hắn bận rộn một ngày sau đó ngủ ở trong nhà của đại ca, mấy ngày kế tiếp ca ca và đại tẩu của Thích Hinh Lan đều tới đây chúc mừng, Vô Tấn cũng không rời khỏi, phải ở trong nhà đại ca một ngày nữa.
Mãi đến ngày thứ ba hắn mới trở vè, xe ngựa vừa dừng ở Bát tiên kiều hắn đã chui ra, theo bản năng nhìn lại chiếc cầu gỗ, đây cũng là chuyện hắn quan tâm nhất, vừa nhìn hắn đã ngây ngẩn cả người.
Chỉ thấy một tòa cầu gỗ dựng lên, Vô Tấn không tin nổi con mắt của mình hắn từ từ bước đến, bề rộng của cầu chừng ba trượng năm thước, là một bình cầu, có vòng bảo hộ, so với bát tiên kiều trước kia thì tốt hơn rất nhiều, có thể để hai cỗ xe ngựa đi song song với nhau cũng được nhưng vẫn chưa xây xong hoàn toàn, mấy người xây cầu vẫn đang ở dưới cầu bận rộn.
Đây quả là vượt quá dự liệu của Vô Tấn, cho dù cầu gỗ tạm thời đơn giản nhưng tốc độ cũng quá nhanh rồi, hắn đưa ra điều kiện năm ngày là xong hắn cũng biết như vậy là rất khó không ngờ hai ngày đã xong rồi, chẳng lẽ là vì điều kiện kia sao?
Hắn trước khi sửa cầu đã ký hiệp ước, xong trước một ngày thì thưởng một trăm lượng bạc, theo tiến độ hiện tại buổi sáng ngày mai là đã xây xong, tiền... quả nhiên là đồ vật thần kỳ.
Dương Kinh Châu bình thường hiếu kính hắn rất nhiều chu bộ đầu lần này dẫn đầu đi tới.
Dưới chân cầu khí thế ngất trời hai mươi mấy tên thợ đang tra đinh vào cầu, gia cố đóng cọc, bảy tám tên công tượng dùng dây thừng cột chắc các cây gỗ lại.
Hơn mười tên công sai, bên hông đem đao dưới sự suất lĩnh của Chu Bộ đầu tiến tới, bọn họ ánh mắt hung ác ưỡn ngực hung hăng mang theo một khí thế bá đạo, trong mắt bọn chúng đám thợ kia chỉ là cừu non mà thôi.
- Các ngươi là ai, đi lên gặp ta.
Chu Bộ đầu nghiêm nghị quát hỏi.
Bộ khoái huyện nha đã tới đám thợ sửa cầu đều sợ hãi, bọn chúng liên tục dừng lại một gã thợ thủ công đi tới nơm nớp lo sợ nói:
- Tiểu nhân là đốc công.
- Là ai cho các ngươi xây cầu? Phê văn xây cầu đâu mau cầm ra đây.
Thanh âm của Chu bộ đầu đầy vẻ hung ác, giống như con báo dữ nhìn chằm chằm vào đốc công xây cầu, đốc công sợ tới mức hai chân run rẩy lắp bắp trả lời:
- Là... ông chủ cho chúng ta sửa cầu.
- Ông chủ các ngươi là ai?
- Chu bộ đầu ta là ông chủ.
Ở sau lưng bỗng vang lên một thanh âm, Chu bộ đầu quay lưng lại chỉ thấy sau lưng là một thanh niên mười bảy tuổi đang cười với hắn, hắn liếc nhìn thì không tự chủ được lui về phía sau một bước, lần trước chuyện xổ số hắn phụng mệnh Trương huyện lệnh đi bắt tên tiểu tử này cuối cùng không những không bắt được mà còn chịu thiệt thòi, thiếu niên này lực lượng rất lớn hắn không thể đối phó.
- Là ngươi...