Hoàng Tộc

Chương 187 : Sửa cầu phong ba (hạ)

Ngày đăng: 00:41 19/04/20


Lúc này khuôn mặt của mọi người đều biểu lộ sự phức tạp, ngày hôm qua Dương Kinh Châu triệu tập mọi người họp rất nhiều người đều không quá đồng ý, Bát Tiên kiều dù sao vẫn còn ở đây. Nhưng hiện tại Bát Tiên kiều đã sụp đổ rồi tất cả mọi người không hẹn mà có cảm giác mất mát, cho nên nhìn thấy dáng vẻ của Dương Kinh Châu, mọi người đều không cười nổi mà thương cảm không nói nên lời.



Ngay cả người không quá quan tâm tới vận mệnh của bát tiên kiều là Tề Hoàn cũng thở dài một hơi.



Việc hủy cầu vẫn tiếp tục, ở bờ nam người tụ tập ngày càng nhiều, nhưng mà cầu mới thì lại lạnh tanh, hiện tại là ban đêm ngoại trừ người đến xem náo nhiệt thì rất ít người đi đường qua cầu dưới ánh trăng Tề Phượng Vũ chắp tay đi tới cạnh cầu mới cẩn thận đánh giá độ rắn chắc của chiếc cầu này, trong mắt có phần lo lắng, kiều mới xây lên, khối ruộng đất có giá trị trước mắt sẽ có người nghĩ tới, nàng nhìn khoảng đất trống cạnh hồ dân ngõ hẻm rồi trầm tư hỏi Lưu chưởng quỹ bên cạnh:



- Lần trước ta hỏi ngươi mảnh đất bên cạnh là nhà của ai ngươi điều tra ra chưa?



Lưu chưởng quỹ liền đáp:



- Mảnh đất đó nghe nói là tổ địa của Lương viên ngoại bỏ hoang nhiều năm.



- Ừ, vậy Lương viên ngoại hiện tại ở đâu?



Tề Phượng Vũ lại truy vấn.



- Cái này... vẫn chưa nghe được ngày mai tiểu nhân sẽ đi nghe.



- Được rồi chuyện đêm nay trong tiệm ngươi không cần để ý, chỉ cần thăm dò chỗ ở của Lương viên ngoại sáng mai nói cho ta biết, ta đi đây.



- Vâng hiện tại tiểu nhân đi nghe ngóng.



Lưu chưởng quỹ thấy tiểu thư rất quan tâm thì vội vàng quay người rời đi, Tề Phượng Vũ bỗng nhiên gọi hắn lại:



- Lưu thúc khoan đã.



Nàng chỉ về mấy căn nhà đối diện:
Sáng sớm ngày hôm sau Vô Tấn còn đang ở trong mộng thưởng thụ giấc xuân thì một hồi tiếng đập cửa khiến cho hắn tỉnh lại.



- Ngũ thúc sao không để con ngủ thêm một lát.



Vô Tấn đau khổ kêu lên mấy tiếng mấy ngày nay ngũ thúc của hắn luôn ở thời khắc mấu chốt mà làm hắn bừng tỉnh lại, hắn đang nghĩ tới bộ ngực phập phồng của muội muội kia thì bị đánh thức, ngũ thúc vội vàng đẩy cửa giống như là chuột đồng nhanh nhẹn tiến tới, kéo Vô Tấn từ trong chăn ra.



- Ngươi mau... đến xem.



Thanh âm của hắn run run thậm chí khó dùng ngôn ngữ để miêu tả sự kích động của hắn.



- Ngũ thúc thúc làm gì vậy, dù sao cũng phải để con mặc quần vào đã chứ.



Hàm răng của Vô Tấn đều ngứa ngáy rồi, cái lão mập mạp này...



- Chưởng quỹ mau tới đây.



Ở bên ngoài truyền tới thanh âm của tiểu nhị lão thất:



- Lại có khách đến rồi, là buôn bán trên biển muốn làm hàng hóa lớn.



- Đến rồi!



Hoàng Phủ Quý cũng chẳng quan tâm tới Vô Tấn nữa, hắn nhanh như gió chạy ra ngoài đường, khai trương lâu như vậy hắn chưa từng kích động như thế.



- Chà, hóa ra có khách rồi.