Hoàng Tộc

Chương 189 : Cạnh tranh nhà phía bắc cầu (trung)

Ngày đăng: 00:41 19/04/20


Tề Phượng Vũ khẽ gật đầu nàng bây giờ có thể lý giải, bởi vì có chuyện mua đất mới có chuyện sửa cầu, nàng trầm ngâm một lát rồi nói:



- Hắn nói đem tất cả đất của mình bán đi rồi sao?



- Đúng thế hắn nói bát tiên kiều không còn đất của hắn nữa.



Tề Phượng Vũ chỉ một ngón tay về phía hiệu cầm đồ Tấn Phúc Ký xa xa:



- Vậy cái hiệu cầm đồ kia có phải vốn là đất của hắn?



- Đúng thế.



Lưu chưởng quỹ không do dự mà trả lời:



- Toàn bộ bát tiên kiều phía tây đều là đất của hắn, hiệu cầm đồ dĩ nhiên cũng thế.



Tề Phượng Vũ hiện tại đã minh bạch đoán chừng có chuyện như vậy, tám chín phần mười là tên trẻ tuổi kia mưu đồ, lúc nãy nàng đã nhìn thấy Vô Tấn từ trong hiệu cầm đồ đi ra mang theo một cái túi nặng trịch đi lên trên cầu nàng không nói gì đi theo sau hắn mãi đến khi hắn qua chiếc cầu nhỏ tiến vào con hẻm thì nàng cả kinh.



Nàng lập tức phân phó cho Lưu chưởng quỹ:



- Lưu thúc ngươi vất vả đi tới huyện nha một phen, xác nhận xem đất đai bán cho ai, chuyện này rất trọng yếu mau chóng đi đi.



Tề Phượng Vũ tuy đã đoán được nhưng nàng vẫn phải thận trọng nhất định phải chứng kiến đăng ký sang tên ở huyện nha mới chính thức tin tưởng.



- Tiểu thư yên tâm, ta hiện tại đi tìm Đinh huyện thừa rất nhanh sẽ có tin tức.



Lưu chưởng quỹ hướng về phía huyện nha đi tới, Tề Phượng Vũ không chút hoang mang vẫy một chiếc xe ngựa lại, mang theo nha hoàn ngồi lên



- Đi tới ngõ hẻm của Điền gia thành nam.



...
- Hóa ra ngươi cũng ý thức được thứ tự trước sau vậy ta hỏi ngươi bây giờ là ta tới trước hay là ngươi tới trước?



Tề Phượng Vũ nở ra nụ cười, cho dù là nụ cười giễu cợt vẫn vô cùng xinh đẹp.



Cảm nhận thấy đối phương đang châm chọc mình khiến cho Vô Tấn vô tâm thưởng thức vẻ đẹp của nàng, hắn tức giận nói lớn:



- Ngươi nói thì nói như vậy nhưng tòa nhà của Trương lão tiên sinh sở hữu, ta và hắn đã bàn bạc rồi, bây giờ chỉ tới cầm khế ước mua nhà.



Tề Phượng Vũ thích nhất là nhìn thấy Vô Tấn tứcgiận, thích nhất là đối thủ nàng đánh bại thẹn quá hóa giận.



- Ngươi đó nhìn thì thông minh nhưng kỳ thực ngu ngốc rồi phải biết rằng mình thất bại còn nói gì nữa, thật làm cho ta thất vọng.



Vô Tấn hừ một tiếng không để ý tới nàng nữa.



Bờ mi thanh tú của nàng nhẹ nhàng nhảy lên, dùng một giọng điệu giáo huấn nói với hắn:



- Ngươi không phải rất lợi hại sao, đem tất cả đất đai mua đi rồi, tại sao lại chủ quan với khối đất này? Ta nói cho ngươi biết nguyên nhân vì ngươi quá tự cho mình là giiỏ tính toán vẫn bỏ sót, nghĩ rằng mình biết mà người ta không biết cụng diện, cho rằng tất cả mọi người đều ngu, đương nhiên ngươi so với tên ngu xuất Dương Kinh Châu thì cao minh hơn một chút nhưng so với ta thì xách giày cũng không đáng.



Nói tới đây trong lòng Tề Phượng Vũ cảm thấy sảng khoái vô cùng, từ lúc bắt đầu ở tiệm mì nàng vẫn phải nhẫn nhịn Vô Tấn một mực không tìm thấy cơ hội giáo huấn hắn hiện tại thì đã có, khiến nàng cảm thấy vô cùng sảng khoái.



Vô Tấn mặc kệ nàng, đi vào trong phòng, hắn nhìn thấy Trương lão và lão phu nhân đang thương lượng gì đó trong lòng dấy lên hi vọng.



- Ngươi si tâm vọng tưởng rồi.



Tề Phượng Vũ cầm hợp đồng trong tay quơ quơ:



- Ngươi đã tới chậm hợp đồng đã ký xong.



Sắc mặt khó coi của Vô Tấn trở nên biến mất tại sao phải tức giận sao phải căm tức để cô nàng này đắc ý.