Hoàng Tộc Đại Chu
Chương 10 : Lầu Trúc Hiên
Ngày đăng: 12:24 18/04/20
Những thứ mà học viện giảng dạy, ở kiếp trước, Phương Vân đã sớm thuộc lòng, không cần phải tiếp tục lãng phí tâm tư, liền đặt toàn bộ tâm thần dùng để nghiền ngẫm võ đạo.
Chổ nghe giảng của Trương Anh, Chu Hân không gần với Phương Vân, chờ sau khi nhóm nho gia văn sĩ bỏ đi, Phương Vân muốn gặp lại bọn họ, nhưng phát hiện hai người bọn họ đã sớm rời khỏi.
"Kệ, dù sao cũng đều ở học viện, sau này còn có rất nhiều cơ hội gặp mặt." Nghĩ như thế, Phương Vân cũng không tiếp tục tìm nữa.
Sau khi Phương Vân trở về, liên tiếp mấy ngày đều ở trong vườn Tử Long chăm chỉ khổ luyện. Có được Nhân Cấp Châu, tốc độ tu luyện của Phương Vân quả nhiên tăng lên không ít.
- Mãng ngưu xuất động!
- Mãng ngưu bôn trì!
Trong vườn Tử Long, Phương Vân liên tiếp sử thi triển ra hai chiêu Mãng ngưu quyền pháp. Một luồng sương trắng mờ ảo, bồng bềnh trôi nổi, dũng nhập vào trong cơ thể của hắn. Sương trắng đó, tự nhiên là thiên địa nguyên khí do Nhân Cấp Châu hấp dẫn tới.
- Nhân Cấp Châu quả nhiên không hổ danh là một thánh phẩm. Có hạt châu này, cộng thêm sự khổ luyện của mình, sức mạnh tự vệ cũng sẽ cao hơn rất nhiều. - Phương Vân cúi đầu, nhìn hạt Nhân Cấp Châu trong tay. Chỉ mới qua thời gian mấy ngày, anh nhi giữa hạt châu đã hóa thành bộ dáng của Phương Vân, rõ là Phương Vân dạng trẻ nít.
Ngọc dưỡng nhân, nhân dưỡng ngọc! Phương Vân mỗi ngày đều mang hạt Nhân Cấp Châu này trên người, qua thời gian lâu, Nhân Cấp Châu cũng từ người hắn hấp thu đầy đủ nhân khí, lúc này mới biến hóa thành hình dạng của hắn!
Ăn qua một ít món ngọt, Phương Vân liền lên xe đi tới học viện.
Ngày hôm nay, sau khi bài giảng ở học viện kết thúc, Phương Vân đang muốn bỏ đi, thì nghe hai tiếng gọi:
- Phương huynh, xin dừng bước!
Quay đầu nhìn lại, thì thấy Trương Anh, Chu Hân thở phì phò, nhanh chân chạy tới.
- Trương huynh, Chu huynh. - Phương Vân trong lòng cảm thấy kinh ngạc, mấy hôm trước, hắn có tâm tìm bọn họ, nhưng không tìm được. Nào ngờ, hôm nay bọn họ lại chủ động tìm tới hắn.
Trương Anh, Chu Hân trong lòng cảm thấy khiếp sợ không thôi, ánh mắt nhìn Phương Vân cũng khác trước. Hai người thật không ngờ rằng, Phương Vân đối với họa đạo nhất đồ (**) cũng có tạo nghệ cao thâm như vậy. Một bộ Mãng ngưu đồ, tinh thần, khí thế đều được thể hiện ra, loại bút lực như thế này, ngay cả một số sĩ tử có tạo nghệ vô cùng cũng còn xa mới bì kịp.
Phương Vân cũng không biết tâm tư của Trương Anh, Chu Hân, thế bút dừng lại, liếc mắt nhìn cả hai một cái, nói:
- Quyền pháp nhất đạo, xem trọng tinh thần, ý chí cùng khí thế. Quyền pháp là chết, người là sống. Giống như Dương Khiêm, đừng nói Mãnh hổ quyền, cho dù là quyền pháp mạnh hơn tới tay hắn cũng xem như đồ bỏ!
Trương Anh, Chu Hân gật đầu, sâu sắc chấp nhận.
- Ta sẽ vẽ ra tinh túy của mười tám thế Mãng ngưu quyền, cũng viết tra mấu chốt lúc thi triển quyền pháp, sau khi các ngươi trở về, cẩn thận tham khảo, nếu có chổ không hiểu, lại tới tìm ta, ta nhất định sẽ giải đáp.
- Đại ân của Phương huynh, ta cùng Chu Hân khắc sâu vào trong lòng.
Trương Anh cảm kích nói. Vẽ mấy bức tranh, đối với Phương Vân mà nói chẳng qua chỉ là nhấc tay một cái, nhưng đối với hai người mà nói, là cơ hội để hai người có thể thay đổi tình cảnh khó khăn, liên quan tới mẫu thân của cả hai, trong tương lai có thể từ dưới nước leo lên thuyền.
Phương Vân gật đầu, xoạt xoạt vài nét bút, vẽ xong mười tám thế Mãng ngưu quyền. Trải qua chuyện này, quan hệ giữa ba người càng tiến thêm một bước, qua một tiệc rượu, cơ hồ không giấu nhau điều gì, khách chủ giai nghi.
Đinh đang!
Ba người đang ở trong buồng hưởng dụng rượu cùng thức ăn, đột nhiên nghe được tiếng kêu thanh thúy của vòng khuyên, đồng thời một trận cước bộ tinh tế ngày càng gần, trong không khí ẩn ẩn có một cỗ hương thơm nhàn nhạt.
Chú Thích
(*) Mặc bảo (墨宝) tranh được vẽ bằng mực tàu, rất đẹp.
(**) Họa đạo nhất đồ (画道一途) con đường vẽ tranh.