Hoàng Tộc Đại Chu

Chương 100 : Phương Lâm Tỉnh Lại

Ngày đăng: 12:25 18/04/20


- Công chúa cả ngày ở chỗ này cùng thế tử, thế tử vẫn chưa có tỉnh lại….



Lúc này, một gã thị nữ của công chúa Phúc Khang nói, đôi mắt cũng đỏ hồng lên.



Phương Vân vừa nhìn thoáng qua Phúc Khang công chúa, trong lòng cảm động.



- Cảm ơn ngươi.



Phương Vân tự đáy lòng nói, trong lòng cũng cao hứng thay đại ca. Hoàng thất công chúa, từ trước đến giờ là sống an nhàn sung sướng, chỉ có được người khác chiếu cố chứ bao giờ chiếu cố qua người khác. Phúc Khang công chúa có thể thay đổi điều này mà tới chỗ này thăm đại ca một ngày, điều này đã đủ nói lên tình cảm với đại ca rồi.



- Đây là điều ta phải làm.



Phúc Khang công chúa lắc đầu, nàng quay đầu lại nhìn Phương Lâm ở trên giường, trong mắt đổ hằn lên.



- Công chúa đâu? Bọn nô tài các ngươi lại dám để công chúa tới đây, phía trên trách tội xuống, các ngươi đảm đương được sao?



Đột nhiên có tiếng bước chân từ ngoài truyền tới, trong tiếng bước chân còn có âm thanh cao ngạo. Phương Vân khẽ nhíu mà, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy ở ngay cửa có một bóng người, người này da mặt trắng nõn, trên đầu đội một cái mũ thái giám đại nội, mang theo một tên cẩm y hộ vệ xông vào. Ở bên cạnh hắn còn có mấy cung nữ vẻ mặt lo lắng, toàn lực ngăn trở.



- Công chúa, thật xin lỗi. Chúng tôi ngăn không được hắn!



Mấy tên cung nữ này thấy đã vào trong này, thân thể run lên, xoay người lại quỳ trên mặt đất, vẻ mặt áy náy.



- Hai nô tài!



Tên thái giám cao ngạo này hừ lạnh một tiếng, tức giận hai người cung nữ này ngăn trở hắn, một tay đẩy hai người xuống đất.



- Công chúa, lời của Anh Vũ hầu, người không nghe sao? Nếu như ngươi còn chạy tới đây nữa thì không phải đơn giản là tách hai người ra bằng cách điều Phương Lâm đi như vậy đâu! Nếu như ngươi quả thật là vì Phương Lâm, tốt nhất là không nên gặp hắn!



Tên thái giám này híp mắt lại, lộ ra một cỗ hơi thở âm lãnh, lạnh nhạt nói.



Công chúa Phúc Khang nghe thế thì hai vai run lên, trong mắt hiện lên thần sắc hoảng sợ.



- Công công, chuyện này, xin ngươi đừng nói ra ngoài. Ta lập tức trở về cung!



- Hừ! Chuyện này ta sẽ nói cho Anh Vũ hầu, để Anh Vũ hầu tự…



Thái giám chắp tay, còn muốn nói gì nữa. Thì đột nhiên tiếng gió rung động, một cái cái tát nặng nề quất lên cái mặt trắng nõn của hắn.



- Đồ không chết biết sống đồ! Dám ở trước mặt ta nói Anh Vũ Hầu!


- Chuyện này thiên chân vạn xác, phu nhân chính miệng nói với ta.



Lương bá vẻ mặt kích động. Vũ Mục làm mai, đây là chuyện lớn cỡ nào a!



- Thật chứ? Thật chứ?



Phương Vân lẩm bẩm tự nói, dường như không thể tin được lỗ tai của mình. Hắn tối qua còn vì chuyện này mà suy nghĩ, nhưng không ngờ rằng hôm nay lại dễ dàng giải quyết như vậy.



Hôn sự của đại ca cùng Phúc Khang công chúa, cũng chỉ có Vũ Mục mới đánh động được bề trên. Phương Vân mặc dù cũng kỳ vọng Vũ Mục ra mặt, nhưng hắn còn biết tự mình có bao nhiêu cân lượng. Nhân vậy như Vũ Mục, ngay cả nhìn thấy còn khó khăn, đừng nói là để cho hắn vì chuyện riêng của Phương gia mà ra mặt.



- Thật tốt quá, thật sự là quá tốt!



Phương Vân hưng phấn nắm chặc quả đấm, lần này, hắn rốt cục thở phào nhẹ nhỏm.



- Mặt khác, còn có một tin tức tốt nữa.



Lương bá mỉm cười nói.



- Lương bá, ngươi cũng đừng thừa nước đục thả câu, ha ha.



- Ha ha.



Lương bá cười lớn lên:



- Đại thiếu gia đã tỉnh lại!



Vừa dứt lời, Phương Vân giống như một con báo con, chạy vọt ra ngoài.



Hí!



Một cỗ xe ngựa từ trong hầu phủ phi nhanh ra ngoài.



- Ha ha ha, thật tốt quá!



Phương Vân ngồi ở trên xe ngựa, rốt cục lộ ra nụ cười. Đây là tin tức tốt nhất mà hắn nghe được!



Sau khi tam đường hội thẩm kết thúc, những phản ứng tiếp đó rốt cuộc đã hiện ra rồi!



Nhờ ACE giúp đỡ: http://4vn/forum/showthread.php?t=73178