Hoàng Tộc Đại Chu

Chương 1095 : Biến Thiên

Ngày đăng: 12:38 18/04/20


“Đại nhân!”



Triệu Bá Ngôn ngẩng đầu lên, sắc mặt hắn ở dưới ánh đèn, có vẻ cực kỳ

trắng bệch: “Tôi luôn đợi cho tới lúc mặt trời lặn, cũng không đợi được

tin tức gì. Chuyện đó chưa từng xảy ra. Đó là mấy ngàn thiêu thân đấy!

Tôi vì thế tự mình dẫn người đi ra ngoài điều tra, kết quả phát hiện,

mọi người bị phái đi buổi chiều lại toàn bộ biến mất không thấy! Mấy

ngàn thiêu thân! Lại không ai có thể trở về! Toàn bộ nhân gian bốc hơi

rồi!”



Yên tĩnh!



Tĩnh lặng như chết vậy!



Hai người trong đại điện chìm vào hắc ám và yên tĩnh như chết đi rồi. Ngay đến tiếng thở cũng nghe được như tiếng lá rơi.



Phương Vân giận dữ, rất nhanh bình tĩnh lại. Hắn đã hơi hiểu vấn đề,

nguyên nhân Triệu Bá Ngôn bất an là đây. Nếu muốn ở trong khoảng thời

gian ngắn, đem mấy ngàn thiêu thân bốc hơi. Có năng lực làm được việc

đó, cả kinh thành có thể đếm được trên đầu ngón tay, chuẩn xác nói, chỉ

có một!



“Ngươi là......”



Phương Vân nhìn Triệu Bá Ngôn quỳ dưới điện.



“Vâng thưa đại nhân”



Triệu Bá Ngôn cúi đầu, không cho Phương Vân nói ra vài chữ kia. Ở trong

kinh thành, mấy chữ đó rất có ma lực, đại biểu cho lực lượng cùng quyền

lợi không thể hiểu nổi.



“Chuyện này, ngươi không cần tra xét thêm. Mặt khác, về sau, cũng đừng

rời khỏi Quan Quân hầu phủ. Tất cả trước đó, giao cho người dưới đi làm”



Phương Vân bình tĩnh nói.



“Vâng thưa đại nhân”



Triệu Bá Ngôn không tranh biện. Dưới sắc mặt trắng bệch, tràn lên một

khối u ám. Đó là hải âu đánh hơi thấy vị bão trong không khí!



“Chuẩn bị xe, ta muốn lập tức xuất phát, đi một chuyến tới Tông Nhân phủ”



Phương Vân nói.



“Đại nhân, thế này không muộn sao?”



Triệu Bá Ngôn cả kinh lập tức nói.



Khi hắn nói những lời này, Phương Vân đã đứng lên từ bảo tọa. Hơn nữa đi xuống dưới đại điện, đối mặt Triệu Bá Ngôn nói, Phương Vân chỉ có đơn

giản hai chữ:


nhất mạch tương truyền!



Có thể nói, xảy ra chuyện lớn như vậy. Nhân hoàng không có lý do gì,

không điều tra rõ, không có lý do gì, làm bộ trên bảng cáo thị chính

thức ở về cái chết của Vũ Mục.



“Nhưng mấy ngày nay, bệ hạ vì sao phải làm như vậy? Vì sao phải hạ lệnh

cấm, vì sao muốn ngăn cản ta đi dò hỏi Vũ Mục, thậm chí điều tra chuyện

này!”



Phương Vân trong mắt toát ra phiền não cùng hoang mang.



Toàn bộ câu chuyện, toát ra quá nhiều sơ hở cùng điểm đáng ngờ!



Nhân hoàng nắm trong tay thánh hoàng chi hoạch, ngay cả đại đế Huyền

Kình Liệt Hải đều bị một chiêu giết chết. Chẳng lẽ Hỗn Độn Lão Tổ cùng

các hoang đại đế lớn gan như vậy, vừa mới chạy trốn, liền quay lại bất

ngờ ra một đòn như vậy.



Có thể ngăn cản vô số thiêu thân thủ hạ của Phương Vân ở kinh thành, hơn nữa xóa sạch mọi tin tức, chỉ có Tông Nhân phủ triều đình nuôi dưỡng

hơn nghìn năm nay. Kinh thành là ổ của Tông Nhân phủ, chỉ có bọn họ có

năng lượng lớn như vậy, ngăn cản thủ hạ thiêu thân của Phương Vân. Nhưng Tông Nhân phủ nghe lệnh Nhân hoàng, không có mệnh lệnh của Nhân hoàng,

bọn họ sao làm được như vậy?



Vũ Mục quyền cao chức trọng, là quân thần Đại Chu. Từ triều đình vương

hầu bái kiến, viếng hắn là chuyện hợp tình hợp lý. Vì sao triều đình

muốn ngăn cản? Chẳng lẽ, trong đó có ẩn tình gì?



Phương Vân nắm bảng cáo thị, trong đầu hiện lên vô số ý niệm. Thật lâu

không thể tiêu tan. Hắn suy nghĩ rất nhiều rất nhiều, nhưng mãi không

nắm bắt được trọng điểm.



Mơ hồ, Phương Vân đột nhiên nhớ tới Tam Công. Kinh thành chi dịch, Tam Công rõ ràng sống sót, vì sao lại không từ biệt mà đã đi?



Tựa như có cái ý tưởng gì xẹt qua trong óc, sắp nắm được rồi, lại trơn trượt qua từ đầu ngón tay.



“Đề đát thát!”



Đột nhiên một trận tiếng vó ngựa, từ trên đường cái ngoài phủ truyền

đến. Cấp tốc hướng tới Quan Quân hầu phủ. Thời điểm này, cũng chỉ có cấm quân, mới có loại quyền lực phi ngựa ở trên đường như thế này.



“Là tín sứ triều đình!”



Phương Vân nheo mắt, giật mình tỉnh lại. Khoảng cách gần như vậy, toàn

bộ trong vòng trăm trượng quanh Quan Quân hầu phủ, tự nhiên không có gì

có thể giấu diếm được hắn.



Tín sứ rất nhanh tới cửa, tới bên trong thư phòng của Phương Vân.



“Quan Quân hầu, bệ hạ có lệnh, triệu ngươi tức khắc vào cung!”



Một câu ngắn ngủi mà nghe long trời lở đất.