Hoàng Tộc Đại Chu

Chương 116 : Mười Con Phi Long Lực

Ngày đăng: 12:25 18/04/20


Trong thư phòng, Phương Trữ hầu tay cầm bút lông, yên lặng luyện chữ. Bên cạnh bàn đọc sách, có một mỹ nhân áo hồng, vóc người thon thả đứng hầu.



- Phương Vân cư nhiên lấy được sáu chiếc Phá Thần Nỗ, lá gan của hắn cũng quá lớn rồi.



Mỹ nhân áo hồng đứng hầu bên cạnh, ánh mắt nhìn vào nét mực của Phương Trữ hầu, miệng thì nói chuyện:



- Phá Thần Nỗ của triều đình, mỗi một chiếc đều được ghi chép. Hắn lại lấy được sáu bộ. Đây quả thực nói cả gan làm loạn cũng không thể nào hình dung!



- Ha hả!



Phương Trữ hầu cười khẽ:



- Hắn đi tới Diêm Thành, là có thể nhìn thấu được ta cho hắn đối phó Diệp Vong. Ngươi nói, chuyện này, hắn thật sự hồ đồ sao?



- Ý của đại nhân là?



Mỹ nhân áo hồng hơi nhíu mày, trong mắt hiện lộ vẻ nghi ngờ.



- Hồng Tụ, ngươi đánh thấp hắn rồi.



Phương Trữ hầu lắc đầu cười nói:



- Phá Thần Nỗ ở công bộ cùng binh bộ, mỗi bộ đều có ghi chép đúng là không sai. Trong quân, nếu Phá Thần Nỗ bị tham ô, quả thât xảy ra đại sự. Nhưng tại quáng mỏ, Phá Thần Nỗ lại không có vấn đề. Tại nơi đó, Phá Thần Nỗ một năm cũng khó mà sử dụng được 1 lần. Nếu không xảy ra chuyện gì lớn, triều đình cũng sẽ không đi nơi đó mà thăm dò chuyện Phá Thần Nỗ.



- Chuyện này vẫn là không ổn. Hiện tại, có năm tên tướng quân chú ý tới giáo trường phía nam Nam, nơi đó có đến hơn sáu bộ Phá Thần Nỗ. Chuyện này, rất nhanh truyền đến lỗ tai vị kia.



Cô gái tên Hồng Tụ nhíu mày nói.



- Cho nên hắn trước đem danh nghĩa của ta gọi năm vị tướng quân tới. Hắn đây là thông qua bọn họ, hướng ta gửi đến một tin tức.



Phương Trữ hầu nói.



- Tin tức gì.



- Trước lúc Lữ Khoáng báo cáo với Bình Đỉnh hầu thì thay hắn giải quyết chuyện này. Ha hả, tên tiểu tử này, ngay cả thiếu nửa điểm cũng không chịu được. Hắn đoán là, hắn thay ta tiết chế thế lực Bình Đỉnh hầu trong quân đội, ta liền muốn thay hắn giải quyết chuyện còn lại! Hồng Tụ, một lát, thay ta viết một phong thư. Nói là chung quanh Diêm Thành, xuất hiện thế lực ngoại quốc không rõ. Đặc biệt thỉnh cầu đến quáng mỏ Ba Lâm đưa tới sáu bộ Phá Thần Nỗ, hết nguy cơ sẽ trả lại. Xin binh bộ phê chuẩn! Chút chuyện nhỏ này. Tin tưởng mấy vị đồng liêu của ta ở binh bộ, hẳn là sẽ đồng ý.



- Đại nhân, ngài vẫn tránh cho gia nhập phân tranh giữa quý tộc hầu và bình dân hầu. Làm như vậy chỉ khiến ngài lần nữa đặt vào cuộc đấu tranh trong triều đình mà thôi.



Hồng Tụ nhịn không được, khuyên nhủ nói.



- Muốn đặt mình ở bên ngoài là không thể nào. Bất kể có Phương Vân hay không, sớm muộn gì ta cũng sẽ cuốn vào trong lốc xoáy đấu tranh của triều đình. Chỉ khác biệt là, có thể kéo dài được bao lâu.
Phanh!



Bước thứ tư bước ra, phi long phía sau Lữ Khoáng lại tăng lên đến năm con, mỗi một con đều cỡ môt cái chén cơm, dài mười trượng, bay lượn trên vách tường ở phía sau đại điện.



Mồ hôi trên người Phương Vân tuôn ra như mưa, toàn thân nội lực của hắn, cũng đã vận tới trạng thái đỉnh phong, vững vàng chống đỡ lực lượng này.



Phanh!



Bước thứ năm, phi long đã tăng lên đến bảy con. Nhất thời Phương Vân cảm giác giống như bị bảy ngọn núi trấn áp, xương cốt toàn thân cũng phát tiếng vang, giống như sắp vỡ vụn. Trong lòng nổi giận gầm lên một tiếng, lập tức thôi động Thiên Địa Vạn Hóa Chung trong cơ thể. Chỉ nghe oong một tiếng, cổ áp lực vô hình lại yếu đi bảy phần, áp lực rốt cuộc chậm dần.



“Không tốt, ta cùng với hắn đều tu luyện công pháp Thiên Tà Tông. Hiện tại, hơi thở của hắn áp chế đối với ta gấp 7 lần người khác. Nếu như hắn huyễn hóa ra thêm ba con phi long, sợ rằng ta lập tức chống đỡ không nổi!”



Trong lòng Phương Vân thầm kêu không ổn.



- Phương Vân, chúc mừng ngươi, trở thành đô úy trẻ tuổi nhất của Đại Chu!



Một bàn tay đưa tới trước mặt Phương Vân, trên bàn tay có một cái thụ ấn màu vàng nhạt.



Chẳng biết tại sao, đột nhiên tất cả uy áp đều tản đi.



Phương Vân nhìn bàn tay trước mặt, trong lòng ngẩn ra, nhưng mà vẫn nhận lấy thụ ấn đô úy.



- Đa ta đại tướng quân!



- Ừ!



Lữ Khoáng phất phất tay:



- Ngươi đi ra ngoài đi.



- Vâng! Đại tướng quân!



Phương Vân thi lễ một cái, thối lui ra khỏi đại điện. Nếu Lữ Khoáng là đại tướng quân bình thường thì thôi, nhưng hắn còn có một thân phận cường giả ngoại quốc. Đối mặt với một cao thủ Tinh Phách cảnh đỉnh phong như vậy, tinh thần cùng nội lực của Phương Vân tiêu hao rất nhiều.



Tiếng bước chân xa dần, Lữ Khoáng đứng ở trên đại điện, đưa mắt nhìn Phương Vân biến mất ở ngoài cửa lớn, trong mắt hiện lên một chút sát khí bén nhọn:



- Ngụy Duyên hẳn là bị người này giết chết, hắn còn có được phương pháp Vọng Khí Pháp của Thiên Tà Tông ta. Khó trách Lâm Hiên chết ở trong tay hắn! Đáng tiếc ta còn không đạt tới mười con phi long lực đỉnh phong cảnh giới. Bằng không, hôm nay sẽ đem người này giết chết tại đại điện. Mười lăm tuổi có thể thừa nhận được bảy con phi long của ta, ngày sau lớn lên, không ai chế ngự được hắn. Trở thành mối họa lớn đối với Thiên Tà Tông cùng hầu gia!



Phương Vân chỉ cho là Lữ Khoáng đột nhiên hạ thủ lưu tình, lại không biết, Lữ Khoáng sớm đã động sát khí, chỉ là do lực lượng không đủ mà thôi.