Hoàng Tộc Đại Chu

Chương 133 : Tuyển Sĩ Quan

Ngày đăng: 12:26 18/04/20


Trung Tín hầu nói:



- Quân lực vốn không xê xích nhiều, nhưng nếu như không có người đứng đầu thì cũng sẽ lập tức thua.



Mắt Lưu Tú hiện lên vẻ âm tàn.



- Ta lập tức trở về doanh trướng rồi viết phong thư cho phụ hoàng, để cho người điều một vài cao thủ trong đại quân mười vạn chinh phát tông phái điều đến tây bắc. Nếu như trong cuộc chiến giữa triều đình cùng với Địch Hoang này mà để cho ta tra ra là người trong Đạo Môn, Ma Môn trung nguyên để phái người tham gia thì nhất định sẽ tụ tập đại quân, tiêu diệt đạo thống bọn họ!



- Ừ, thái tử nói rất đúng. Trong khoảng thời gian này ta sẽ lợi dụng địa hình để gia cố phòng thủ, thế núi hiểm trở có bất lợi với kỵ binh. Cho dù Tạ Đạo Uẩn có tinh thông binh pháp đến đâu thì cũng không thể phá bỏ điều này được. Hiện tại, làm phiền thái tử có thể nói triều đình điều một chút cao thủ mười con phi long lực đến đây là có thể triển khai phản công!



Trung Tín Hầu gật gật đầu nói.



Cao thủ mười con phi long lực đã có thể dời non lấp bể, là cường giả của Thoát Thai cảnh rồi. Cho dù phóng mắt cả Đại Chu thì những nhân vật như vậy cũng không quá nhiều. Nhưng ở Địch Hoang lần này lại có tới hơn hai mươi tên, cao thủ nhiều như vậy thật không bình thường!



Hai người ở trong chủ doanh nói thêm vài việc rồi thái tử đứng dậy rời đi.



Trở lại doanh trại, thái tử Lưu Tú mở giấy viết ra, bắt đầu viết sớ. Sớ đang viết được một nửa thì bỗng nhiên dừng lại.



- Mộc Dịch!



- Có thuộc hạ!



Phía sau thái tử, một gã hộ vệ mặc áo bào trắng, dáng người khôi ngô ứng tiếng nói.



- Ngươi có một thân võ học hoàng thất, hiện tại đã bước vào Khí Phách cảnh, có khoảng ba con phi long lực. Theo đạo lý thì cũng có thể làm tướng quân rồi, nhưng vì ngươi là hộ vệ của ta nên không thể phong quan thụ tước, bổn tọa xin lỗi ngươi!



Lưu Tú nói.



- Có thể ra sức vì thái tử, đó là vinh hạnh của thuộc hạ!


Lúc trở về quân doanh, Dương Diệp cố ý dừng lại ở bên cạnh Phương Vân một chút rồi nói thoáng qua.



Mấy ngày nay hắn thường xuyên đi theo bên cạnh doanh trại giáo úy của Phương Vân, đem quân của mình cho Phương Vân chỉ huy, quả nhiên sự tổn thất đã giảm xuống một cách đáng kể. Cho nên, đối với năng lực cùng tu vi võ đạo của Phương Vân thì hắn hiểu rất rõ.



“Cho dù giáo úy có ba con phi long lực thì cũng tranh không được với hắn!”



Dương Diệp thầm nghĩ trong lòng rồi đi về phía trận doanh.



- Tốt lắm, như vậy chỉ còn có ba người mà thôi. Phương Vân, thời gian ngươi gia nhập quân chánh quy còn hơn ngắn, vốn dựa theo chiến công của ngươi thì ngươi chưa đủ thăng lên làm đô úy. Nhưng mà, ngày hôm qua ngươi lại giết được một tên võ giả sáu con phi long lực, Trung Tín hầu đã có nói là tên võ giả sáu con phi long lực này được tính như tướng quân. Nói cách khác thì ngươi đã giết chết được một gã tướng quân. Như vậy, cộng với công lao mấy ngày trước của ngươi thì lần tấn chức đô úy cũng đã có tư cách rồi.



Tướng quân mặc giáp ô kim lật quyển sách mỏng trong tay ra, liếc Phương Vân một cái rồi nói.



Thần sắc của Phương Vân bình tĩnh, những việc này thì hôm qua hắn đã biết được. Một tên võ giả sáu con phi long lực vốn được tính công tam đẳng, nhưng mà người đó lại giả dạng thành binh lính bình thường, dựa theo quy củ của quân đội thì phải rơi xuống một cấp, từ công tam đẳng của cấp đại tướng quân rơi xuống thành tính công tứ đẳng của cấp bậc tướng quân. Tính một cách cẩn thận tất cả thì lại vừa đủ để Phương Vân tham gia tranh đoạt Đô úy.



- Lưu Cám, ngươi là hộ vệ của Tào Húc, thực lực của bản thân là Khí Phách cảnh. Cộng với việc ngươi đã đi theo đô úy nhập ngũ nhiều năm, tấn chức đô úy cũng là đủ tư cách.



Vị đại tướng quân này nói thêm vài câu, sau đó nhìn qua bên Mộc Dịch nói.



- Ngươi là hộ vệ của thái tử, vậy cũng đủ rồi.



“Hả?”



Ánh mắt của Phương Vân như điện, trong nháy mắt nhìn về phía Mộc Dịch: “Thì ra là người của thái tử!”



Phương Vân lúc này không thể tin tất cả chỉ là tình cờ. Ngày hôm qua đột nhiên xuất hiện một nhóm cao thủ có đến tám con, chín con, mười con phi long lực, những chỗ mà có mặt của những người này thì đừng nói là cấp bậc đô úy mà đến cả cấp bậc tướng quân cũng tổn thất rất lớn. Thái tử nếu quả thật muốn chọn thuộc hạ có vị trí cao thì hẳn phải cử hắn đi tranh chức vụ tướng quân chứ không phải là cái đô úy này.



Phương Vân vừa nghĩ mấy lượt thì lập tức đã hiểu thông suốt tiền căn hậu quả.



“Tên thái tử này, không ngờ lại dám ở trong quân mà đè ép ta ư? Hắn cũng quá kiêu ngạo rồi!”