Hoàng Tộc Đại Chu

Chương 139 : Máu Huyết Côn Bằng

Ngày đăng: 12:26 18/04/20


Phương Vân phong ấn mấy người này đều là cảnh giới Lực Phách. Ở trong bản viết tay của Ngụy Diên khi lịch lãm từng nhắc tới, khi thực lực đạt đến Thoát Thai Cảnh, khí vận cũng sẽ hiện ra màu đỏ, chẳng qua màu sẽ rất nhạt.



Phương Vân đem sáu người này bố trí đứng vào hàng thành hình hoa mai, đem mình vây vào giữa. Có cỗ lực lượng của sáu số mệnh này hợp lại sẽ che dấu được số mệnh của mình.



Phương Vân cũng không biết, ánh sáng màu hồng tím của hắn hiển lộ thế nào. Hắn đánh bậy đánh bạ, đem sáu người bố trí đứng thành hàng theo hình dạng hoa mai, trong lúc vô tình, đã đem toàn bộ ánh sáng màu hồng tím của mình che dấu đi.



- Thiên Tà Tông chỉ cho rằng ta có một mình. Đối với việc hiện tại mình hiển lộ ra ánh sáng màu đỏ nhất định sẽ đặc biệt chú ý. Ta hiện tại thu nhận khí vận sáu tên thiết kỵ Địch Hoang đem tất cả tụ lại một chỗ, ngược lại sẽ khiến chẳng mấy ai để ý.



Phương Vân trong lòng biết lần này không thể ở lâu. Nếu cứ ở đây mãi thì mấy tên cao thủ mười con phi long lực của Thiên Tà Tông trước sau gì cũng tìm được mình.



Cẩn thận phân biệt phương hướng một chút. Phương Vân mang theo sáu tên cao thủ Địch Hoang, sau đó không đi hướng Nam mà nhằm hướng Bắc đi tới. Đây là những lời của Tạ Đạo Uẩn lúc trước hắn nghe được. Hướng Nam chính là phương hướng của quân doanh Đại Chu, nhất định có vô số cao thủ. Phương Vân hiện tại không có “Thiên Tà Dịch Hình Pháp” một khi đi theo hướng Nam, rất dễ dàng bị nhận ra. Đến lúc đó, các cao thủ có mười con phi long lực đồng thời ra tay, thì chỉ có con đường chết!



Hí hí!



Bỗng có một chi thiết kỵ từ phía trước đi tới, khi thấy đám người Phương Vân thì cả bọn dừng lại, ánh mắt đảo qua một chút rồi nhìn Phương Vân.



- Hắn là ai vậy? Các ngươi làm sao lại đem theo một gã người Trung thổ?



Một gã kỵ binh cấp bậc ngũ trưởng nhìn Phương Vân với ánh mắt sắc bén, hỏi.



- Đây là thám tử Đại Chu do chúng ta bắt được. Đang muốn đem về doanh trại giao cho công chúa xử trí.



A Cốt Đả giục ngựa tiến lên, trầm giọng nói.



Giờ phút này, Phương Vân mình đầy thương tích, gục ở trên lưng ngựa, không nhúc nhích, thoạt nhìn như đã bất tỉnh từ lâu.



Đại Chu triều phái ra mấy trăm thám báo điều tra động tĩnh của Địch Hoang. Giết hơn một trăm, còn hơn hai trăm chạy thoát được, đây cũng không phải bí mật gì quá lớn. Mấy người này nhìn thoáng qua Phương Vân, gật đầu rồi rời đi.



Dọc theo đường đi gặp mười mấy chi thiết kỵ, cũng đều được Phương Vân che giấu tốt mà qua hết. Dần dần, chuyện gặp phải thiết kỵ Địch Hoang ngày càng ít. Tạ Đạo Uẩn hình như đem binh lực đều tập trung ở hướng Nam, cùng với quân đội Đại Chu hình thành khu vực tiếp giáp. Đối với vùng trung tâm của Địch Hoang, ngược lại không phải là có dụng tâm.
Phương Vân từ cuốn ‘thời đại cận cổ’ biết được rất nhiều môn phái, đều không để lộ sơn môn của mìh ra mà dùng cấm chế che giấu lại đề phòng ngoại nhân tiến vào. Phương Vân buông tay ra, mấy sóng rung động biến mất, hết thảy đều khôi phục lại vẻ bình thường.



Oong!



Phương Vân đột nhiên khu động Thiên Địa Vạn Hóa Chung, một cỗ quang mang màu vàng trải rộng khắp toàn thân. Phương Vân đi tới phía trước một bước, tiến vào tầng nước sóng gợn đo, không khí xung quanh chậm rãi mở ra, trong tai vang lên những âm thanh nhè nhẹ, Phương Vân cảm giác được mình tiến vào một địa phương hoàn toàn bất đồng.



- Ôi!



Phương Vân hít một hơi dài, cảm thán:



- Đây là nơi nào chứ!



Cảnh tượng trước mắt hoàn toàn thay đổi!



Nơi này phảng phất là một không gian hắc ám rộng lớn vô cùng, nhìn không thấy điểm cuối. Bầu trời mây đen cuồn cuộn, chỉ có một chút ánh sáng yếu ớt xuyên qua tầng mây đen chiếu xuống không gian hắc ám này.



Cả vùng đất là một mảnh ao đầm có vô số độc trùng, quái thú ở trong này gầm thét như điên dại. Tại trung ương không gian này, là một rặng núi lớn, vắt ngang qua cả vùng đất, tản mát ra một cỗ khí tức mênh mang, cổ xưa mà đấy hắc ám.



Trước tòa núi vô cùng lớn này, con người giống như là một con kiến vậy, chỉ có thể ngước nhìn lên cao mà không có cảm giác gì.



- Đây rốt cuộc là nơi nào…



Phương Vân bị chấn kinh rồi. Tòa núi non ở trong vùng đất bóng tối này phảng phất giống như một con cự thú thời viễn cổ, từ nó phát ra một cỗ uy áp làm cho người ta phải kinh sợ!



Trước Phương Vân cũng có rất nhiều người trong tông phái. Những người này cũng giống Phương Vân, đều đang há miệng ra khiếp sợ trước cỗ núi non đầy cổ xưa này!



Từ trên trời quan sát xuống có thể thấy tòa sơn mạch cổ xưa, hình dáng tựa như một con Côn Bằng. Thân thể chôn dưới đất, chỉ để lộ cái đầu khổng lồ trên mặt đất. Cái sơn mạch hắc ám kia chính là cái đầu của Côn Bằng.