Hoàng Tộc Đại Chu

Chương 167 : Học Cung Chi Tranh

Ngày đăng: 12:26 18/04/20


Hầu gia, chúng ta cũng không quấy rầy. Chuyện này, chúng ta sẽ làm được thỏa thoả đáng đáng.



Hứa Quyền thi lễ, khoảnh khắc khi cúi xuống, trong mắt liền hiện lên một nụ cười đắc ý.



- Chờ một chút.



Dương Hoằng đột nhiên gọi bọn họ lại:



- Nơi này có chút đan dược hạ phẩm, là ta đánh chết hải tộc, từ trong tay bọn họ đoạt tới. Ngươi cầm qua, nói đây là ích lợi đầu tiên ta cho bọn hắn. Chỉ cần bọn họ cùng Phương Vân phân rõ giới tuyến, ngày sau sẽ còn cuồn cuộn không ngừng đan dược cùng công pháp!



Nói xong, Dương Hoằng đem mấy cái bình sứ bên trong có đan dược hạ phẩm bắn ra ngoài.



Hứa Quyền mừng rỡ, một phen liền tiếp được:



- Đa tạ Hầu gia. Ân uy đã đủ, nhưng có thêm mấy thứ này ta liền càng có nắm chắc!



Đám người Dương Khiêm, Lý Bình cũng vui mừng không tự kìm hãm được, đều thi lễ cúi đầu li khai. Anh Vũ Hầu đem mấy thứ này giao cho bọn hắn, đây không phải rõ ràng bọn họ có thể ưu tiên cầm đến chính mình lợi dụng sao.



"Thứ tốt a! Nước phù sa không lưu ngoại nhân ngọt*. Trong chốc lát, trước hướng thế tử cầu thêm mấy viên." Hai người cúi đầu, ánh mắt lóe ra, âm thầm đánh chủ ý. Truyện Đại Chu Hoàng Tộc



- Ừm!



Dương Hoằng đem biểu tình hai người này nhìn ở trong mắt, cũng không thèm để ý. Đan dược hạ phẩm với hắn mà nói căn bản không có tác dụng gì.



Dương Hoằng phất phất tay, hạ lệnh đuổi khách:



- Các ngươi đi đi.



- Vâng, Hầu gia.



Đám người Hứa Quyền sau khi rời khỏi, Dương Hoằng liền phái người gọi Chu Cát cùng Lưu Đỗ tới. Truyện Đại Chu Hoàng Tộc



- Đại nhân, ngài tìm chúng ta?



Chu Cát cung thanh nói.



- Có phát hiện cái gì không?



Dương Hoằng hỏi.



- Phát hiện nhưng thật ra có một điều.



Chu Cát nói:



- Phương Vân trời sinh thể chất yếu nhược, rất khó tu luyện võ đạo, đây là một nguyên nhân khiến hắn từ nhỏ không thích tu luyện võ đạo. Cũng bởi vì như vậy, sau khi hắn bị Dương Khiêm cùng Lý Bình hành hung một bữa, lập tức bệnh nặng ba ngày.




- Anh Vũ Hầu nói, chỉ cần cùng Phương gia phân rõ giới tuyến, gia nhập vào trong quân ngũ của hắn, ngày sau, đan dược, công pháp, cái gì cần có đều có!



- Ồ?



Lúc này, trong đám người phía sau truyền đến một tiếng cười lạnh không hài hòa:



- Không biết, loại đan dược này các ngươi có hay không?



Thanh âm vừa rơi xuống, đám người tách ra, một gã sĩ tử khí tức mạnh mẽ đi ra, trong tay hắn nâng một quả đan dược xanh biếc như san hô, một cỗ dược khí bốc lên, lượn lờ, hóa thành hình thái như hải triều. Một mùi thơm ngát đặc hơn từ viên đan dược này phát ra, trong chốc lát liền áp qua đan dược hạ phẩm trong tay Dương Khiêm. Truyện Đại Chu Hoàng Tộc



Người sáng suốt liếc mắt có thể nhìn ra, đan dược trong tay người sĩ tử này bất luận hình thái, dược hương hay dược khí cũng đều ở phía trên viên đan dược trong tay Dương Khiêm.



- Trần Liệt, ngươi thật to gan! Ngươi đây là muốn cùng Anh Vũ Hầu đối kháng, cùng chúng ta đối kháng sao?



Hứa Quyền giận tím mặt, trầm giọng quát.



- Thế tử quá lo lắng. Thế tử vừa mới nói, đan dược, công pháp, cái gì cần có đều có, ta chỉ muốn hỏi một lần, có loại đan dược này hay không mà thôi!



Trần Liệt cười nói, người này tự nhiên chính là một trong mấy tên sĩ tử ngày đó xuất phát đi theo Phương Vân rời khỏi kinh thành.



Phương Vân dự đoán được Dương Hoằng sẽ có hành động, cho nên để cho hắn cùng Sở Cuồng trở lại kinh thành. Sở Cuồng giao thư xong liền trở về, nhưng Trần Liệt lại lưu lại.



Dương Khiêm sắc mặt đổi đổi, nhưng hắn dù sao cũng có chút thông minh:



- Chẳng qua là một đan dược trung phẩm, có cái gì ghê gớm. Anh Vũ Hầu nơi đó, tự nhiên cũng có, chỉ có điều chúng ta không có mang tới mà thôi.



- Phải không? Vậy còn cái này?



Trần Liệt trong tay lại xuất hiện một viên đan dược, viên đan dược này đỏ như lửa, tản ra quang mang như hồng bảo thạch, bên trong đan dược còn có tiếng phượng hót. Đây rõ ràng là một viên đan dược thượng phẩm. Sắc mặt Hứa Quyền, Cao Vi, Tần Phong, Dương Khiêm, Lý Bình liền hơi hơi thay đổi.



- Còn cái này nữa?



Thanh âm chưa dứt, Trần Liệt trong tay lại xuất hiện một ngọn linh chi thảo vạn năm. Cỏ linh chi hồng như máu mào gà vừa xuất hiện, cả học cung dược hương đều trở nên đặc hơn, phảng phất như tiến vào một mảnh dược phố. Chúng học sĩ nhìn nhau hoảng sợ, Trần Liệt trong tay, cư nhiên có loại bảo vật này!



- Trần Liệt, xem ra, ngươi là cố ý quấy rối!



Hứa Quyền sắc mặt trầm xuống, như chim diều bay lên trời, liền muốn đem Trần Liệt thu thập...



----------------------------------



*nước phù sa không lưu ngoại nhân ngọt: nghĩa bóng là những gì tốt đẹp mà bản than có được chỉ cho những người bên cạnh, thân nhân mà không cho người ngoài.



*từ dung(dung nạp) ở đây có nghĩa là cùng 1 chỗ, không dung ở trong câu này được hiểu rộng là cho ra rìa.