Hoàng Tộc Đại Chu

Chương 170 : Dương Hưng

Ngày đăng: 12:26 18/04/20


Phương Vân trong lòng biết rất rõ, Dương Hoằng đã sớm đoán chắc hắn tất phải đi! Quân lệnh như núi, đây là chuyện ván đã đóng thuyền!



- Quân lệnh không thể trái, đi là phải đi, chẳng qua là phải đi làm sao thì đó lại không phải là việc của Quân Cơ xứ.



Ánh mắt của Phương Vân híp lại.



Hắn cũng không phải là mãng phu, Tây Nhị thành là phải đi. Chẳng qua là phải có định mưu trước, nếu như không có điều gì nắm chắc mà cứ nhắm mắt tiến tới thì chắc chắn đó lại là tử lộ.



- Đại nhân, quân lệnh như núi a! Tiểu tử Dương Hoằng kia đã viết rõ trong quân lệnh là trong vòng ba ngày phải bắt buộc đi! Nếu như cãi lời thì chính là làm trái quân lệnh a!



Nghe được lời của Phương Vân, Quản Công Minh vẫn cảm thấy bất an vô cùng.



- Không đúng rồi.



Phương Vân khoát tay áo:



- Có câu tướng ở bên ngoài bất tuân quân lệnh. Ngay cả lệnh của quân vương cũng có thể có lý do cự tuyệt, huống chi Dương Hoằng mới chỉ là Võ hầu.



- Đại nhân, ý của ngài là?



Quản Công Minh không hiểu nói.



- Nói lại với Quân Cơ xứ, ta bị nhiễm phong hàn, trong vòng ba ngày e rằng không thể lên đường được. Cần phải trì hoãn vài ngày mới được.



- Cái này….



Quản Công Minh vẫn cảm thấy không ổn…



- Hừ! Lý do mà thôi, quan hệ của ta và Dương Hoằng thì mọi người trong thiên hạ đều biết, cái ta cần chỉ là một lý do chứ không phải cần Dương Hoằng tin tưởng. Cũng giống như quân lệnh này của Dương Hoằng, chẳng qua là cần ta tuân lệnh mà đi, cũng không cần ta tin tưởng rằng đây chỉ là một đạo quân lệnh bình thường.



Phương Vân lạnh nhạt nói. Từ kinh thành tới đây phải mất hơn nửa tháng, đợi khi Dương Hoằng phái người tới ‘xem bệnh’ cho hắn thì hắn cũng đã sớm lên đường. Truyện Đại Chu Hoàng Tộc



Ánh mắt Phương Vân lóe lên, vô số ý nghĩ xuất hiện trong đầu. Chỉ chốc lát sau, Phương Vân quát lên:



- Sở Cuồng!



- Có thuộc hạ.



Sở Cuồng lớn tiếng nói.



- Một lát ta sẽ viết ba phong thư! Phong thứ nhất truyền đến Man Hoang cách đây tám trăm dặm, phong thứ hai đưa đến Uyển thành cũng cách đây tám trăm dặm! Hai phong thư này hôm nay phải lập tức đưa. Còn phong thứ ba thì đưa đến mỏ Ba Lâm!



Phương Vân trầm giọng nói.



- Thuộc hạ tuân lệnh.
- Được rồi, ta sẽ phái Cực Đạo tiên sinh ở gần An Tô thành đối phó hắn!



Bình Đỉnh hầu lúc này mới lộ ra thần sắc hài lòng:



- Ta sẽ đợi tin tức tốt của tông chủ.



Tinh Phách cảnh cùng Địa Biến cảnh tuy chỉ cách nhau một cảnh giới, nhưng khoảng cách lại như trời và đất. Một cao thủ Tinh Phách cảnh đỉnh phong thì bình thường chỉ có mười con phi long lực, nhưng một khi bước vào Địa Biến cảnh thì kém nhất cũng là năm mươi con phi long lực, đây là một sự thay đổi hoàn toàn! Võ giả Tinh Phách cảnh được xưng là cao thủ, nhưng không được gọi là cường giả. Chỉ có tu vi đạt đến Địa Biến cảnh thì mới xứng đáng được gọi là cường giả! Đây chính là chênh lệch! Truyện Đại Chu Hoàng Tộc



Vèo!



Một trận cuồng phong từ trong xe ngựa bay ra, bay vút lên bầu trời.



- Hầu, Hầu gia..., ta, ta tại sao lại ở chỗ này! Truyện Đại Chu Hoàng Tộc



Tên hộ vệ cẩm ý đối diện Bình Đỉnh hầu mặt dại ra, dần dần khôi phục lại, nhưng lại phát hiện mình ở trong xe của Bình Đỉnh hầu thì giật mình.



- Phế vật, đi ra ngoài!



Bình Đỉnh hầu nhíu nhíu mày, quát lên!



- Vâng vâng.



Tên hộ vệ khẩn trương, vội vàng ra khỏi xe ngựa.



Địch Tộc tây bắc!



Trong doanh trướng bỗng nhiên có một cỗ cát vàng tụ thành một người mơ hồ. Khuôn mặt người này lộ rõ vẻ uy nghiêm cùng với hơi thở trầm trọng.



- Tông chủ!



Cực Đạo tiên sinh vội vàng đứng dậy, mang theo cao thủ Thiên Tà tông quỳ xuống.



- Ừ!



Tông chủ Thiên Tà tông cũng không có nói nhiều.



- Giao cho ngươi một nhiệm vụ, con thứ của Phương gia đang ở An Tô thành, đợi khi hắn ra khỏi An Tô thành thì lập tức xuất thủ đánh chết!



- Vâng, tông chủ!



Cực Đạo tiên sinh tuy thấy có chút không đúng, nhưng cũng không dám cải lời.



Cát vàng rơi xuống đất, hết thảy lại yên lặng.