Hoàng Tộc Đại Chu
Chương 177 : Tà Quân
Ngày đăng: 12:26 18/04/20
- Số mệnh của tên Bàng Cự Nguyên này thật lớn lao. Có thực lực ba mươi lăm con phi long lực đã đủ làm cho trời băng đất rung rồi. Nếu như lại tăng thêm mười lăm con phi long lực thì hắn trực tiếp sẽ có thể sánh cùng cường giả Địa Biến cảnh!
Nhìn xong phần tư liệu nói về Bàng Cự Nguyên ở trước, Phương Vân chấn động không thôi.
Thời đại thượng cổ là thời đại được nói là của mười vạn tông phái tu đạo. Trong mười vạn tông phái đó lại có ba nghìn tông phái có thực lực vô cùng lớn lao, đó cũng là các đại tông phái cổ xưa nhất. Bắc Đẩu tinh cung này có thể đứng trong hàng ba nghìn đại tông phái thì hiển nhiên thực lực không hề thấp.
Bàng Cự Nguyên có thực lực của ba mươi lăm phi long lực, nhìn đúng rất là kinh người nhưng thục tế lại là hoàn toàn hợp lý. Dù sao, sau lưng đối phương cũng là một đại tông phái thời thượng cổ. Lấy súc tích hùng hậu của một đại tông phái mà muốn bồi dưỡng một người thì cho dù có mạnh hơn nữa cũng hợp tình hợp lý.
Nhưng mà Phương Vân cũng biết, mặc dù nhìn qua thì thực lực của Bàng Cự Nguyên gần đến Địa Biến cảnh, nhưng nếu như giao thủ thì khẳng định không phải là đối thủ cường giả Địa Biến cảnh. Không có nguyên nhân nào khác, chênh lệch giữa Tinh Phách cảnh và Địa Biến cảnh cũng chính là sự khác biệt giữa trời và đất. Dù có cố gắng thế nào thì cũng không thể vượt qua được khoảng cách đó.
Nhưng mà, ở Tinh Phách cảnh càng súc tích lực lượng càng lớn thì khi bước vào Địa Biến cảnh sẽ càng có lực lượng cường đại. Giống như một võ giả mười phi long lực, sau khi bước vào Địa Biến cảnh chính là sáu mươi phi long lực đến bảy mươi phi long lực. Mà Bàng Cự Nguyên một khi bước vào Địa Biến cảnh thì rất có thể sẽ có chín mươi con phi long lực, thậm chí là trăm con phi long lực.
Khác với ba cảnh giới trước của Thoát Thai cảnh, võ giả đạt đến Địa Biến cảnh thì lực lượng sẽ không vượt qua được trăm con phi long lực. Mà trong cảnh giới võ đạo, một trăm con phi long lực sẽ tương đương với một thiên long lực.
Thiên long bay vút lên không trung, có năng lực thao túng lôi điện, có thần lực vô cùng. Khi đuôi của nó vung ra thì có thể đánh sập một ngọn núi cao ngàn trượng, cũng có thể nâng một ngọn núi hơn mấy ngàn trượng chuyển từ địa phương này sang địa phương khác! Đây chính là lực lượng của thiên long!
Thanh niên tài tuấn bảng này chỉ ghi chép võ giả Tinh Phách cảnh, hơn nữa tuổi không được hơn ba mươi. Phương Vân nhìn từ đầu đến cuối cũng mất hơn hai canh giờ.
- May mắn là trong Tây Nhị thành này tuy cao thủ vô số, nhưng những người có thiên đại cơ duyên như Bàng Cự Nguyên đây lại không nhiều. Lấy thực lực của ta vẫn có thể đứng trong năm mươi người đứng đầu!
Nhìn xong thanh niên tài tuấn bảng thì Phương Vân cũng phải âm thầm kinh hãi, lúc này hắn mới biết mình gặp phải tình hình nghiêm trọng thế nào. Lấy lực lượng hai mươi con phi long lực của hắn tuy ở trong quân ngũ đủ để tung hoành, nhưng ở chỗ này thì còn chưa đủ để áp chế cục diện. Nhưng mà Phương Vân cũng không phải là loại người dễ dàng nóng vội.
- Chờ sau khi ta phong ấn được năm mươi tên cao thủ Tinh Phách cảnh thì bản thân ta cũng muốn xem thử có bao nhiêu người có thể đỡ nổi một kích toàn lực của ta!
Nghĩ tới đây, Phương Vân đứng dậy nói:
- Quản Công Minh, điều quân tinh nhuệ đến đây, theo ta lên đường.
Tại tửu quán Ất Mộc ở thành đông, chỉ trong nháy mắt đã có hàng loạt giáp sỹ Đại Chu tới đây bao vây lại. Còn có tiếng cơ quan vang lên, mười mấy chiếc Phá Thần Nỗ đang nhắm vào tửu quán này.
- Đi nào!
Phương Vân vung tay lên, mang theo Quản Công Minh tiến vào tửu quán. Tửu quán đang huyên náo, người người đang bàn luận nhưng khi thấy có lượng lớn quân sĩ Đại Chu xông vào thì nhất thời an tĩnh lại, mọi đôi mắt đều nhìn qua. Thần thái Quản Công Minh uy mãnh, mở ra phần thanh niên tài tuấn bảng, đọc lên:
Một tên võ giả mặc hắc bào quanh thân có tà khí cuồn cuộn từ trong Tà Quân phủ vọt ra.
- Tên Tà Quân này lại còn nuôi dưỡng một đám thuộc hạ như vậy!
Ánh mắt Phương Vân lóe lên một chút, vung tay lên:
- Giết!
Băng! Băng! Băng!
Hơn năm mươi chiếc Phá Thần Nỗ đồng thời phát động, một tên hộ vệ phủ Tà Quân nhất thời bị Phá Thần Nỗ bắn thủng, lực đạo khổng lồ còn đóng đinh họ tên phủ Tà Quân.
Lê-eeee-eezz~!
Đột nhiên trong phủ Tà Quân truyền đến một tiếng rít rợn người. Trong tiếng rít đó còn có một cổ lực lượng tà dị, dường như muốn xuyên qua lỗ tai người mà phá ra ngoài. Một tên lính bỗng nhiên biến sắc, bịt lấy lỗ tai quỳ ngã xuống, ngay đầu ngón tay của hắn đang nhỏ máu ra. Ngay cả đám giáp sỹ cấp bậc Trụ Thai cảnh cũng có vẻ chịu không được.
- Đây là Đoạt Phách Ma Âm!
Quản Công Minh chấn động không thôi. Chiêu Đoạt Phách Ma Âm này đã sớm được ghi lại trong thanh niên tài tuấn bảng, chẳng qua không nghĩ tới uy lực lại lớn như vậy. Quản Công Minh bỗng có cảm giác tâm hoảng ý loạn, một cổ bất an lan truyền đi.
Quản Công Minh đột nhiên ngửa mặt lên trời, tóc của hắn tung bay, thần thái uy mãnh, sau đó há mồm ra, một tiếng quát dài kéo lên.
Rống!
Âm thanh khổng lồ như sư tử gầm thét chấn động tứ phương!
Phốc!
Quản Công Minh vừa mới phát ra pháp môn Sư Tử hống thì đột nhiên cảm giác lấy có một cổ lực lượng tà dị theo âm ba hướng vào thể nội. Sắc mặt hắn đỏ lên, há mồm phun ra vài búm máu, liên tục lui về phía sau mấy bước!
Tên Tà Quân này quá mạnh mẽ!