Hoàng Tộc Đại Chu
Chương 18 : Kinh Sợ Toàn Trường
Ngày đăng: 12:24 18/04/20
Thanh Sưởng công chúa cắn răng một cái, mạnh mẽ tung người lên, tung ra thức thứ ba của Hám Thế Hoàng Quyền!
Rống!
Không khí nổ tung, cuồng phong gào thét, kim quang đầy trời. Thân thể Thanh Sưởng công chúa thoáng bay lên không trung, liền hóa thành một con Kim Long dài bảy trượng, mang theo một cỗ hơi thở cường đại mà uy nghiêm bay lên trời.
Hám Thế hoàng quyền thức thứ ba, Hoàng Long đằng không! Trong Hám Thế hoàng quyền, đây là thúc duy nhất mà một chiêu hóa rồng!
- Tới tốt lắm!
Thấy Thanh Sưởng công chúa hóa thành Kim Long bay lên không trung, lần xuất thủ này của Phương Vân còn nhanh hơn. Dường như là Kim Long vừa hiện, bay vào không trung, thì Phương Vân cũng nhảy một cái, xuất hiện ở bầu trời.
Một con Thanh Long cũng bay lên vào không trung! Chỉ thấy con Thanh Long đó vừa xuất hiện, liền lấy khí thế như sét đánh đánh vào ngay bụng của con Kim Long!
Con đường võ đạo, cho dù là võ giả cương khí cấp hay chân khí cấp, cũng đều không có năng lực ngự không phi hành. Biện pháp duy nhất đó chính là mượn năng lực đặc thù của công pháp, trong thời gian ngắn mà bay lên trời. Nhưng cũng tương tự, thân thể ở trên không trung, không có điểm tựa lực, rất dễ bị đánh trúng rơi xuống.
Ầm!
Một tiếng nổ vang, không khí trước mắt nổ tung. Thanh Sưởng công chúa từ trên không trung rơi xuống, một chiêu Hoàng Long đằng không vậy mà trước mắt Phương Vân lại không có cơ hội thi triển.
-Ngươi!
Hai vai của Thanh Sưởng công chúa lay động, lảo đảo muốn ngã. Khuôn mặt xinh đẹp lại lần nữa không có chút máu. Nếu như nói lần đầu là do Phương Vân may mắn, vậy lần thứ hai này chính là do thực lực của hắn.
- Ba chiêu đã qua, giao Địa Cấp châu cho ta chứ!
Phương Vân đưa tay ra, vẻ mặt vô hại nói.
- Không thể nào, ngươi mới chỉ là Chân khí cấp, ta làm sao có thể bại trong tay ngươi!
Sau khi khiếp sợ xong, khuôn mặt của công chúa liền chuyển thành không thể tin được, mạnh mẽ kéo trường tiên bên hông ra, cương khí hừng hực thiêu đốt thành ngọn lửa.
- Cẩu nô tài, cầm lấy Địa Cấp châu đi!
Năm ngón tay của Thanh Sưởng công chúa vung ra, ném Địa Cấp châu đi, nhất thời mất hứng.
- Nhưng mà, ngươi cũng đừng có quá đắc ý. Ta sẽ còn tìm ngươi!
Phương Vân thản nhiên nhận lấy Địa cấp châu. Về phần Thái Phong, Phương Vân tuy không chủ động đi gây chuyện, nhưng cũng sẽ không sợ phiền phức nào.
- Tất cả giải tán đi.
Trong đình, Hứa Quyền khẽ gật đầu một cái, mấy vị quý tộc hầu sau khi hội ý, liền giải tán đi. Cho dù có lưu lại nữa thì cũng không có ý nghĩa gì.
- Phương huynh, chúc mừng!
Nghiêm Luân đi tới, hai tay đưa lên, chắp tay nói.
- May mắn!
Phương Vân trả lời một câu, việc Nghiêm Luân nghĩ mượn hơi hắn, là không hề nghi ngờ chút nào. Nhưng Phương Vân vẫn làm ra vẻ không rõ ý đồ của hắn. Ở trong kinh thành, Văn Khúc Hầu tuy là thuộc về mạch Bình dân hầu, nhưng lập trường vẫn lắc lư không chừng.
- Nhưng mà, lần này ngươi tuy thắng được Thanh Sưởng công chúa, lấy được Địa Cấp châu, nhưng lại đắc tội với một số người. Sau này phải cẩn thận a!
Nghiêm Luân cảnh báo nói.
- Vô phương, có rận nhiều tất nhiên sẽ bị cắn. Lập trường không đồng nhất, chuyện đánh nhau chỉ là chuyện sớm hay muộn. Nhưng mà pháp luật Đại Chu hoàng triều ta dù sao cũng còn đó, ta tin bọn họ cũng không có lá gan làm loạn lên!
- A, ta chỉ nhắc nhở ngươi thôi. Ngươi nếu có đối sách vậy thì tốt. Không quấy rầy ngươi nữa, ta đi trước một bước, sau này có thời gian, nếu không ngại thì hãy đến phủ ta chơi!
Nghiêm Luân đưa ra lời mời.
- Sẽ có!