Hoàng Tộc Đại Chu
Chương 180 : Cưỡng Bức
Ngày đăng: 12:26 18/04/20
Trong phủ tướng quân, một tên tu sĩ tà đạo không kịp đề phòng đã bị hạo thiên chính khí quét qua sau đó thành đám bụi bay bay đi. Theo sát phía sau, bên ngoài phủ tướng quân, chi chít cao thủ tà đạo không chút dấu hiệu nào đều nổ tung lên. Bụi phấn bay đầy trời lả tả xuống. Trên đông giáo trường, một cơn gió thổi qua, vô số tu sĩ tà đạo toàn bộ đều thành bụi bay đi.
- Đại nho triều đình!
Trong Tây Nhị thành, vô số cường giả mang vẻ mặt khiếp sợ từ ghế đứng dậy. Trong Tây Nhị thành có đại nho triều đình tiến vào mà bọn họ lại không hề hay biết!
Cùng một thời gian, trong các phủ đệ ở Tây Nhị thành, từng tên cao thủ tà đạo mở mắt ra, trong mắt của bọn hắn tràn đầy sự hoảng sợ, thậm chí không nói lời nào liền rời khỏi ghế, ra khỏi giường rối rít trốn ra khỏi thành….
Còn lúc này, Phong Lôi Tử đang mở to hai mắt nhìn, đầu trống rỗng.
Nhiều cao thủ tà đạo như vậy, đang vây tầng tầng lớp lớp phủ tướng quân nhưng đột nhiên liền toàn bộ biến mất, chỉ còn có các đệ tử của Phong Lôi môn. Quá đột nhiên!
Mà trong phủ tướng quân lúc này, sân đã phủ kín đầy tro bụi, chi chít bay lả tả từ trên không trung xuống, mà những thứ bụi bậm này vào một khắc trước còn là người sống sờ sờ.
Phong Lôi Tử ngây người như ngỗng, để cho những thứ bụi bậm này tùy ý bay khắp trên vai và lưng.
Phong Lôi Tử còn như vậy chứ đừng nói đến các đệ tử khác của Phong Lôi môn. Sắc mặt bọn họ tái nhợt, hai tay hoảng sợ run rẩy không thôi. Loại kinh nghiệm này thật là đáng sợ, một khắc trước mình còn đang ở trong đám đông, nhưng một khắc sau thì giống như là bị thiên địa vứt bỏ, chỉ còn hiu quạnh trong thiên địa.
Đát! Đát! Đát!
Từng tiếng bước chân từ trong đại điện truyền đến. Phương Vân đi tới, chân bước lên cái sân đầy tro bụi kia, tới trước Phong Lôi Tử nói:
- Phong Lôi Tử, thật sự là ngươi không nên tới đây a!
Phong Lôi tử đột nhiên phục hồi tinh thần lại, hắn ngó chừng Phương Vân, mí mắt nhảy lên, hai mắt đỏ bừng, bộ dáng như muốn nuốt sống người:
- Phương Vân, ta muốn giết ngươi!
- Ta chỉ sợ ngươi không có bản lãnh này!
Âm thanh vừa rơi xuống thì đã có thêm bốn mươi bóng người hiện ra.
Uống!
Phong Lôi tử quát lên một tiếng lớn, xông về Phương Vân, mới vừa lộ ra mấy bước thì đột nhiên gập lại phóng lên cao, hắn muốn chạy trốn!
Nhiều cao thủ tà đạo như vậy đối phó Phương Vân, nhưng chỉ qua một tiếng quát mà đã thành phấn vụn. Thủ đoạn của Phương Vân đã hoàn toàn làm vỡ nát lá gan của hắn!
Người này tuổi còn trẻ chỉ mới khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, nhưng khuôn mặt tang thương, ở hai đầu lông mày còn có một cổ sát khí nồng đậm.
- Nhất Khí Ngự Kiếm, Đinh Chính lễ! ( tên của người này là Đinh Chính Lễ, còn Nhất Khí Ngự Kiếm thì chắc là biệt danh)
Lập tức có người nhận ra thân phận người này.
- Hử?
Phương Vân nhướng mày, biết rõ người này không phải là đệ tử Cửu Khúc phái: “Lai giả bất thiện, thiện giả bất lai. Người này giả mạo người của Cửu Khúc phái, chỉ sợ là đến trả thù!”
Nhất Khí Ngự Kiếm đối với mấy lời nghị luận trong phủ tướng quân vờ như không nghe thấy, hắn đi tới bên cạnh trực tiếp ngồi xuống, sau đó không nhúc nhích, một bộ nhắm mắt suy tư. Phương Vân cũng không có để ý đến hắn, ánh mắt nhìn lướt qua dưới điện, liền mở miệng nói:
- Chư vị, ta mời các vị tới đây là có vài việc! Tây Nhị thành là thuộc về triều đình, tất cả các tông phái nhúng tay vào quyền hạn của triều đình phải thối lui đi! Nhớ kỹ, đây không phải là thỉnh cầu mà là mệnh lệnh!
Câu nói đầu tiên của Phương Vân làm cho không ít chưởng môn tông phái dưới điện phải biến sắc. Nhưng Phương Vân không hề nhìn đến sắc mặt của những người này.
- Ta cũng không muốn đối kháng với tất cả các tông phái. Chỉ cần các ngươi tuân thủ theo pháp lệnh thì các ngươi có thể mở tửu lâu, khách sạn, cơm nước, thậm chí kỹ viện. Nhưng mà nếu như đối kháng với triều đình, đối kháng với ta thì chỉ có con đường chết. Phong Lôi Tử chính là tấm gương của các ngươi!
- Hừ! Khẩu khí thật lớn! Tây Nhị thành phận địa mà trị, đây đã là quy của các môn phái. Chẳng lẽ ngươi cho rằng một mình ngươi có thể đối kháng với mọi người nơi này sao?
Một gã lão giả sắc mặt âm trầm đứng lên nói.
Phương Vân liền nhận ra người này chính là chưởng môn Ngũ Lôi môn, Ôn Hưng Vũ.
- Quy củ? Từ bây giờ, lời nói của ta chính là quy củ! Hiện tại quy củ chính là Tây Nhị thành lần nữa sẽ do triều đình thống trị, thống trị tất cả, thu thuế tuần phòng sẽ do quân đội tiếp quản! Ôn Hưng Vũ, Ngũ Lôi môn của ngươi có ý kiến sao?
- Ngươi!
Ôn Hưng Vũ giận tím mặt, muốn phát tát tại chỗ. Nhưng hít một hơi thật sâu, đột nhiên áp chế xuống, tay áo vung lên rồi nặng nề ngồi xuống.
- Phương tướng quân, không phải chúng ta không muốn, nhưng mà việc tông môn tiếp quản đã có rất nhiều năm. Nếu như chân chính thi hành thì sợ rằng có chút khó khăn a. Phương tướng quân mặc dù võ công cái thế nhưng sợ rằng cũng sẽ có điều sơ suất a!
Một gã môn phái khác nói lên, Phương Vân cười lạnh nói:
- Dám nói những lời như thế thì chắc hẳn các hạ muốn nói tới các cường giả ẩn núp trong môn phái? Là Địa Biến cảnh hay Linh Tuệ cảnh? Sao rồi, bị nói trúng rồi ư? Hừ, quy củ của triều đình, cao thủ Địa Biến cảnh nếu như dám nhúng tay vào chuyện của triều đình thì chính là tử tội. Không những đánh chết cao thủ đó mà còn phái đại quân san thành bình địa môn phái đó! Nếu như các ngươi có lá gan thì cứ để cho họ xuất thủ! Thập vạn đại quân chinh phạt của triều đình đã sớm chờ rồi!