Hoàng Tộc Đại Chu

Chương 203 : Túi Không Gian

Ngày đăng: 12:27 18/04/20


Trong đám người, một hán tử vóc người gầy yếu xoay đầu, ánh mắt híp lại, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười. Ở bên cạnh hắn là một hán tử khác có thần thái uy mãnh.



Ban đầu thì ba người Lâm Phách Hà cả kinh, nhưng sau khi thấy rõ mặt của người hán tử đó thì trong lòng lại có nghi ngờ không giải thích được.



- Ngươi là ai?



Một gã võ tướng hỏi. Bọn họ lúc này đang mặc thường phục, vả lại tự nói là chưa bao giờ gặp hán tử kia, sao hán tử đó lại nói là đợi thật lâu là làm sao.



- Ha ha, mới chỉ có mấy ngày mà Lâm đại nhân đã không nhận ra ta rồi sao?



Phương Vân cười to nói.



Ánh mắt Lâm Hà Phách hơi biến đổi, đột nhiên nhìn qua Quản Công Minh bên cạnh Phương Vân, sắc mặt đại biến:



- Ngươi là Phương Vân.



Phương Vân nào sẽ cho hắn cơ hội nói ra. Sắc mặt lạnh lẽo, không nói hai lời lập tức cầm kiếm ra, dùng kiếm để thi triển thức thứ nhất của Luân Hồi đao pháp, Giang Hà Luân Hồi đao!



Ầm!



Một đạo đao khí phóng lên trời, tiếp theo đó một hóa thành ba, lấy khí thế sét đánh đánh xuống ba người.



- Trốn!



Lâm Hà Phách hét lớn một tiếng, không chút nghĩ ngợi lập tức tránh đi. Nhưng thực lực Phương Vân lúc này lại cao vô cùng, Lâm Hà Phách có thể tránh được đao không có nghĩa hai đồng bạn của hắn cũng có thể tránh được, mắt thấy hai đao kia đã trực tiếp chém chết hai tên võ tướng kia.



Vào thời điểm hai người này chết đi thì mắt còn trừng to lên, không thể nào tin được Phương Vân lại cường đại đến mức này.



Phải biết rằng, vào mấy ngày trước lúc còn ở Tụ Bảo các, bọn họ còn thương lượng muốn giết chết Phương Vân.



- Thực lực của hắn sao lại đáng sợ đến như vậy?



Ý nghĩ này hiện lên trong đầu hai người rồi lâm vào trong bóng tối vô tận.



Hoảng hốt!



Đột nhiên thấy ở cửa thành có ánh đao phóng lên cao, sau đó máu thịt bay ra khắp nơi, có hai người bị chém thành hai nửa ngã trong vũng máu, nhất thời cửa thành đại loạn, khắp nơi nổi lên tiếng kinh hô.



- Lâm Hà Phách, ngươi còn muốn trốn sao?



Âm thanh của Phương Vân lúc này như tử thần quanh quẩn cả Lạc thành. Thực lực của gã hôm nay bạo tăng, lại được ba chiêu đao pháp của Đao Quân cho nên ngay cả cường giả Địa Biến cảnh cũng có thể liều chết một phen. Võ đạo Lâm Hà Phách mặc dù cao, nhưng còn chưa đạt đến Địa Biến cảnh thì làm sao có thể là đối thủ của Phương Vân.



Hai người một trước một sau, một đuổi một chay, cứ như thế đã tiến nhập vào trong dãy núi bên ngoài Lạc thành.



- Phương Vân, ngươi thật to gan! Ta là thuộc hạ Võ hầu, ngươi lại dám xuất thủ với ta!
Vừa mở túi không gian ra đổ xuống thì toàn bộ vật trong đó liền bị dốc ra ngoài, lập tức có vô số bình sứ màu trắng rớt ra, xếp thành núi.



- Đại nhân, lần này chúng ta phát đạt rồi, toàn bộ đều là đan dược trung, thượng phẩm, hơn nữa còn có pháp khí!



Đám người Sở Cuồng, Trần Liệt vây quanh ở trong phủ tướng quân, vẻ mặt hưng phấn nói.



- Đem kiểm kê lại chút đã.



Phương Vân vung tay lên, nói mấy người trước mắt phân loại ra.



- Vâng.



Đám người Sở Cuồng hưng phấn gật đầu, bắt đầu kiểm kê.



- Cái túi không gian này chắc hẳn giống pháp khí, ta phải luyện hóa nó!



Tâm thần Phương Vân vừa động, nội lực trong đan điền liền hóa thành bùa chú luyện hóa cái túi không gian này!



Rầm!



Vừa mới tế luyện thì túi không gian lập tức phát ra quang mang kinh người, đánh văng nội lực của Phương Vân. Cùng một thời gian đó, trong phủ Anh Vũ hầu ở kinh thành.



- Không tốt!



Dương Hoằng chợt ngồi dậy, trong hai mắt hiện lên quang mang chói mắt:



- Lâm Hà Phách bị giết rồi!



- Cái gì?



- Ta có thể cảm thấy có người đang cố gắng tế luyện túi không gian của ta!



Dương Hoằng sao có thể dễ dàng để cho bọn người Lâm Hà Phách sử dụng túi không gian của mình, cho nên hắn đã để lại trong đó một tia ý thức tinh thần chìm vào dưới đáy. Nếu như không có ai cố gắng tế luyện thì sẽ không sao, nó sẽ giống như một cái túi bình thường, nhưng mà, nếu như cố gắng tế luyện thì lập tức sẽ làm kinh động đến ý thức tinh thần mà hắn đã để lại.



- Hừ!



Dương Hoằng cười lạnh một tiếng:



- Đồ không biết sống chết, đồ của Dương Hoằng ta lại dễ động đến như vậy sao?



Âm thanh vừa phát ra, Dương Hoằng lập tức bấm tay sử dụng pháp quyết.



.