Hoàng Tộc Đại Chu

Chương 214 : Hung Thú Thương Cổ

Ngày đăng: 12:27 18/04/20


Luật định của Đại Chu thì việc cấu kết với tông phái ngoại quốc là tử tội! Thật ra thì cái luật định này cũng vô cùng mơ hồ, cấu kết tông phái là tử tội vậy thì chinh phục tông phái rồi để cho tông phái phục vụ ngược cho mình có phải là tử tội hay không?



Nếu coi như là tử tội vậy thì triều đình chinh phục Khí tông rồi để Khí tông biến thành Lục bộ trong công bộ là sao? Chẳng lẽ triều đình đã mắc phải tội ác tày trời? Nếu như không có tội, vậy nếu như trong triều đình có thân vương, hầu gia bị bắt là cấu kết với tông phái rồi chỉ cần những người này tuyên bố là những tông phái này được mình hàng phục là xong chuyện ư?



Cho nên cái quy củ này cực kỳ mơ hồ! Trong luật điển của Đại Chu cũng chỉ ghi lại có mười mấy chữ, triều đình cũng không muốn điều tra nó cặn kỹ.



Những luật trong quân ngũ Đại Chu hoàng triều hầu như toàn bộ là do hoàng thất Đại Chu truyền xuống, mà hoàng thất Đại Chu thì hầu như toàn là người trong tông phái! Nói trắng ra thì hai người cũng không khác gì mấy, thậm chí, trong mắt của tông phái ngoại quốc thì triều đình chính là tông phái lớn nhất trong thiên hạ!



Một tông phái lớn nhất trong thiên hạ nói cấu kết tông phái là tử tội vậy thì chẳng phải thiên hạ loạn hết rồi sao!



Dương Hoằng nếu như đem những luật Đại Chu khác ra dọa hắn thì Phương Vân còn cảm thấy hơi nhức đầu, nhưng hắn lần này hết lần khác lại tuyển luật này thì Phương Vân sao lại sợ hắn!



Bàn về sự quen thuộc luật Đại Chu thì cho có mười Dương Hoằng cũng không bằng hắn được! Được, nếu ngươi nói ta cấu kết tông phái? Ta đây không cấu kết mà là chinh phục hắn để cho hắn trở thành thuộc hạ của ta. Cấu kết chính là quan hệ bình đẳng, mà chinh phục lại có quan hệ chủ tớ, ngươi bây giờ còn có thể nói là ta cấu kết sao?



Phương Vân đúng là đánh vào lỗ hổng này.



Sau việc ở Tam Đường Hội Thẩm, thì quan hệ của Anh Vũ hầu phủ cùng Phương gia thế nào cả thiên hạ đều biết. Lần này Dương Hoằng xuất động đại binh muốn đối phó Phương Vân, Phương Vân khi nào lại cố kỵ mà không xé toang da mặt. Ngươi dám bịa đặt cho ta tội danh nói ta cấu kết tông phái, thì ta liền lộng ngôn nói ngươi là gian tế tông phái. Triều đình nếu có xử tội thì cả hai đều không chạy được!



Mặt của Dương Hoằng nhất thời biến sắc! Hắn gan lớn nhưng Phương Vân so với hắn thì còn lớn gan hơn nhiều, lại dám trước mặt hắn mà bôi nhọ hắn!



- Được, được! Phương Vân, ngươi quả nhiên không tệ!



Âm thanh của Dương Hoằng vô cùng lạnh lẽo. Hắn hôm nay đã là võ hầu, địa vị vô cùng tôn quý, nhưng Phương Vân cứ mở miệng thì nói thẳng tên của hắn, nói là Dương Hoằng này nọ, một tiếng tặc tử, thử hỏi làm sao hắn không giận được.



Áo bào Dương Hoằng hơi rung động, sát cơ trong mắt hiện rõ lên:



- Phương Vân, ngươi cho rằng ngươi có Tứ Phương hầu thì ta không dám giết ngươi thật sao?



- Ha ha.



Phương Vân nghe thế thì cười lớn một tiếng, không những không sợ hãi mà còn bước lên một bước, làm ra bộ dáng không hề sợ hãi:



- Dương Hoằng, hiện tại trị vì thế gian là Nhân Hoàng, hết thảy mọi việc cũng phải theo luật mà làm! Ngay cả Nhân Hoàng cũng muốn phải làm theo, nếu làm sai thì sẽ bị thần tử buộc tội, dâng sớ lên. Ngươi cũng chỉ là một võ hầu, mọi quyền lực cũng là do Nhân Hoàng cho, ngươi chẳng lẽ cho rằng mình có thể chống lại Nhân Hoàng sao? Muốn giết ai thì giết? Hừ, ta đây chính là trọng thần của triều đình, ở tây Bắc chống lại Địch tộc, được phong làm Bình Bắc tướng quân, Binh bộ của triều đình còn ghi lại trong công văn. Giết ta? Hừ! Dương Hoằng, bản thân ta cũng muốn nhìn thử ngươi có bao nhiêu lá gan!



Nếu như là tại nơi hoang dã thì Phương Vân còn có thể lo lắng Dương Hoằng giết mình, nhưng hiện tại đây lại là Tây Nhị thành, văn thì có sáu vị đại nho, võ thì có thanh niên đệ nhất cao thủ Nho gia Lý Ức Huyền, Phương Vân cũng không tin Anh Vũ hầu hắn lại có gan làm loạn.
Nhìn xong bức thư, Phương Vân hơi suy nghĩ một chút, hình như những lời của Dương Hoằng khi nãy đúng là thật!



- Đại nhân, thư viết gì vậy?



Quản Công Minh nói.



Phương Vân cũng không nhiều lời, liền ném phong thư qua cho Quản Công Minh, mấy người bên đó liền cùng nhau xem.



- Chuyện này có chút cổ quái. Từ thời đại thượng cổ, thế lực các tông phái đã đạt tới đỉnh cho nên các loại hung thú đã bị mười vạn tông phái tiêu diệt rồi, làm sao giờ này còn có hung thú thượng cổ? Hơn nữa, nếu như những lời của phong thư này là thật thì đầu hung thú này cũng đến hơn ngàn trượng, làm sao bây giờ mới phát hiện chứ?



Bàng Cự Nguyên nói.



- Ngươi nghĩ rất giống ta.



Phương Vân khẽ vuốt cằm:



- Nhưng mà, quân lệnh như sơn. Dương Hoằng lần này là thay mặt Quân Cơ Xứ ra lệnh cho ta đi, ta cũng không có cách nào kháng lệnh. Bàng huynh, Lục gia, một lát sau khi chúng ta rời đi thì các ngươi hãy lẫn vào trong các thương nhân mà rời khỏi Tây Nhị thành đi. Tây Nhị thành bị Dương Hoằng làm nguyên khí tổn thương như vậy thì chắc những người này cũng rời đi hết thôi!



- Ừ!



Bàng Cự Nguyên gật đầu.



Quả thật, bị Dương Hoằng đại náo như vậy thì lòng người ở Tây Nhị thành đã tan nát, cũng không tha thiết ở lại là mấy.



- Phương Vân, lần này nếu không có ngươi thì ta đã bỏ mình ở Tây Nhị thành rồi. Coi như Tụ Bảo các chúng ta thiếu ngươi một nhân tình, sau này sẽ có hồi báo!



Lục gia trịnh trọng nói.



- Lục gia khách sáo rồi!



Phương Vân lạnh nhạt cười nói. Hắn là Lục gia của Tụ Bảo các này chỉ là găp mặt một lần, xét ra thì không đáng vì hắn mà đi đắc tội Dương Hoằng. Nhưng mà, Tụ Bảo các có thể mời được đệ nhất cao thủ thanh niên của cả Ma Đạo và Đạo môn thì năng lực quả là khổng lồ vô cùng. Chỉ dựa vào điểm này thôi Phương Vân đã muốn đi lên cái đường này một cái, huống chi, đan dược của Tụ Bảo các đối với Phương Vân cũng cực kỳ trọng yếu.



.