Hoàng Tộc Đại Chu
Chương 271 : Hầu Tử Kinh Tẩu
Ngày đăng: 12:27 18/04/20
-Ầm!
Phương Vân cảm thấy mình giống như bị một khối núi cao lớn đập trúng vậy, thân thể khổng lồ của hung thú cũng bị chấn động mạnh một cái, cả bốn chân đều bị lún sâu vào trong đất.
Kiện Địa Nguyên pháp khí Ngũ Ngục phong cũng bị một côn này của hầu tử làm cho ảm đạm, cơ hồ sẽ hỏng mất.
- Lực lượng của con hầu tử này mạnh quá!
Da đầu Phương Vân liền bị tê rần lên. Hơn ba tháng trước ở An Vân thành, Phương Vân đã từng nhìn thấy qua con hầu tử này một lần. Lúc đó, con hầu tử này chỉ dùng một côn thì đã ngăn cản được Dương Hoằng muốn bắt lấy các cường giả tông phái. Lúc đó Phương Vân còn chưa cảm nhận được lực lượng của một côn nhẹ tựa như bông đó như thế nào, còn bây giờ, chính thức giao thủ cùng thì mới biết được lực lượng của nó khổng lồ đến mức nào!
Ánh mắt Phương Vân lóe lên, trong lòng hơi khẽ trầm tư. Bản thân mình bây giờ có thể phân cao thấp với cường giả Thiên Tượng cảnh, nhưng một côn này lại làm cho mình kinh tâm như vậy, xem ra thực lực của con khỉ này còn cao hơn một bậc so với Hỏa Long yêu vương!
- Ha ha ha, quá đã, thật là quá đã!
Con hầu tử này sau khi tung một côn ra thì hai con mắt tràn đầy hưng phấn, nói to lên.
- Tới đi, Hỗn Thiên Viên Vương!
Phương Vân nhìn con hầu tử đang kêu lên ở trên bầu trời mà có chút tê dại cả đầu. Thực lực của con khỉ này quá mạnh, nếu như hắn cũng học ba đại yêu vương đều ở trên bầu trời rồi đánh xuống, thì Phương Vân sẽ rất khó mà chống đỡ.
-Ồ? Thằng nhóc ngươi cũng biết tôn gia gia ư!
Hầu tử đang muốn đánh nữa, nghe thấy Phương Vân gọi danh hiệu của mình ra thì lập tức ngừng tay lại!
- Đại danh của Hỗn Thiên Viên Vương thì ai mà không biết chứ!
Phương Vân lập tức cười nói.
- Hắc hắc! Đúng vậy, đúng vậy!
Con khỉ nghe nói thế thì mừng đến nỗi rung cả lông mày lên, lập tức có hảo cảm với Phương Vân hơn.
"Con khỉ này đúng là ham hư vinh!", Phương Vân nghe thế thì cười thầm một tiếng. Xem ra, con khỉ này tuy đã thành tinh, nhưng vẫn không thể trốn thoát được những tính xấu vốn có rồi. Nhưng tuy cười như thế, trên mặt của hắn lại không có chút biểu lộ nào, trầm giọng nói:
- Hỗn Thiên Viên Vương, ngươi không phải đang cùng Anh Vũ hầu Dương Hoằng của bên ta giao thủ sao? Binh đấu với binh, tướng đấu với tướng, viên vương sao không đi giúp các huynh đệ mình mà lại chạy tới đây rồi?
Phương Vân nói lớn ra.
Trên trời cao, Dương Hoằng đang chiến đấu cùng tam đại viên vương, nghe thấy lời này thì không khỏi oán giận trong lòng:
Thấy hầu tử phát ra hung uy như thế, Phương Vân cũng thất kinh không thôi. Tâm thần vừa động, Thanh Dương Phương Tôn vừa luyện hóa không lâu lập tức bay ra quấn quanh đỉnh đầu. Hắn tiếp tục há mồm phun một ngụm tinh khí ra, Thanh Dương Phương Tôn lập tức mở rộng ra gấp trăm lần như một tòa núi cao rồi cùng Ngũ Ngục Phong huyền phù trên đỉnh đầu của Phương Vân. Thanh Dương Phương Tôn lập tức tỏa ra một luồng thanh khí bao phủ Phương Vân ở bên trong.
Ầm! Ầm! Ầm!
Lúc này hoàn toàn không thể thấy được thân ảnh của ai nữa, chỉ thấy từng cái côn ảnh khổng lồ đập vào tầng tầng quang mang bao phủ Phương Vân, thanh thế cực kỳ kinh người. Nhưng mà Phương Vân được Thanh Dương Phương Tôn này che chở thì lập tức có được thời gian, cũng đỡ vất vả hơn.
Ngũ Ngục Phong vừa mất đi năng lượng thì Phương Vân lập tức cho triệu hồi vào trong Thanh Dương Phương Tôn để bảo vệ, sau đó phun ra một ngụm tinh khí để bổ túc năng lượng. Rồi đến khi Thanh Dương Phương Tôn mất đi năng lượng thì lại tế ra Ngũ Ngục Phong. Cứ luân hồi như thế thì Phương Vân lập tức vững như thái sơn trước côn pháp đáng sợ của hầu tử!
Ầm! Ầm! Ầm!
Hầu tử thấy Phương Vân sau khi đưa ra thêm một kiện pháp khí thì vững như thái sơn, lập tức nổi giận lên quát không thôi!
- Nếu cứ tiếp tục như vậy thì không được nữa! Côn pháp của hầu tử này quá lợi hại rồi, ta chỉ có thể chống được thế công chứ không có sức hoàn trả! Phải nghĩ biện pháp thay đổi tình huống!
Phương Vân núp dưới sự bảo hộ của hai kiện Địa Nguyên pháp khí, ánh mắt lóe lên, âm thầm tìm kế sách. Đột nhiên, một lúc sau từ con mắt khổng lồ màu trắng giữa trán của hung thú Phỉ do Phương Vân lóe thành sáng lên, rồi có một cỗ lực lượng vô hình xuyên qua ánh sáng màu xanh đánh vào màn côn ảnh của hầu tử!
Ầm!
Con ảnh đầy trời bị tán đi, thiết côn rời khỏi tay bay ra, còn hầu tử thì bị đánh bay ra xa đến mấy trăm trượng!
- Đây là chiêu thức gì?
Hầu tử quá sợ hãi!
- Ha ha ha! Đây cũng không phải là chiêu thức gì, mà là Bạch Mục thần thông của hung thú thượng cổ!
Phương Vân cười lớn lên, vừa dứt lời thì lại có một đạo ánh sáng vô hình bắn ra!
Ồ!
Cổ lực lượng này xẹt qua hầu tử, rồi trực tiếp đánh ngọn núi ở phía sau hầu tử thành bụi phấn.
Hầu tử thấy cả ngọn núi cứ như thế mà biến mất thì không khỏi rùng mình cả lên, quát to một tiếng:
- Đừng đánh, đừng đánh!
Tay hầu tử khẽ vẫy, sau khi thu lại được thiết côn thì lập tức hóa thành một hắc ảnh bay ra ngoài xa. Vừa bay đi mà trong lòng nó hoảng sợ vô cùng, tên nhân loại này không chỉ có hai kiện pháp khí khiến cho hắn vững như thái sơn, mà còn có cái gì Bạch Mục Thần Thông vô cùng lợi hại nữa. Tên tiểu tử này lợi hại vô cùng, căn bản không có cách nào đánh được!