Hoàng Tộc Đại Chu
Chương 279 : Nguyên Thủy Chi Ma
Ngày đăng: 12:28 18/04/20
Tính cách của Phương Vân trước giờ luôn là tính trước làm sau. Chỉ sợ Dương Hoằng đã chết thật thì hắn vẫn sẽ dùng kế "Thay mận đổi đào" này, huống chi trong chuyện này Dương Hoằng chỉ bị trọng thương, quả thật có rất nhiều điểm đáng nghi.
Mặc dù hôm nay mất đi một đầu Giao Long yêu quân, nhưng lại có thể khiến cho Dương Hoằng lộ ra diện mạo thật sự, cũng đã thấy được Bát Hoang Lục Hợp Đế Cực Quyền của hắn, nói tóm lại là phi thường có lời. Bằng không, chờ đến lúc Dương Hoằng tính toán kỹ càng một lần nữa rồi mới ra tay giết mình thì không chỉ mất một con Giao Long yêu quân không đâu.
- Xem ra, sau này phải nhìn lại vị Anh Vũ hầu này rồi!
Phương Vân giờ đây nhớ lại những lời nói kia của Dương Hoằng. Không thể nghi ngờ rằng những lời nói của Dương Hoằng về chuyện phong hầu chính là thu hoạch lớn nhất của hắn, thậm chí còn hơn xa việc biết được con người thật của Dương Hoằng.
- Mười tám tuổi đã làm tướng quân, trăm trận trăm thắng. Nhưng lại ở vị trí thái tử thiếu bảo đến bảy năm, Nhân Hoàng quả thật rất là cao minh, đế vương tâm thuật thật là lợi hại!
Phương Vân nhớ tới cái câu "Đại Chu hoàng triều không hề thiếu cường giả, chỉ thiếu cường giả biết nghe lời" của Dương Hoằng thì lập tức ý thức được con đường phong hầu của mình chỉ sợ không thể bằng phẳng.
- Cường giả Thiên Tượng cảnh có thể sống lâu đến tám trăm tuổi, Đại Chu hoàng triều đến nay đã được hơn một ngàn sáu trăm năm rồi, vậy những Võ hầu đã thối lui đã đi đâu rồi?
Phương Vân thầm nghĩ trong lòng, triều đình Đại Chu còn ẩn chứa quá nhiều bí mật, lấy đia vị của hắn bây giờ rất khó tiếp xúc tới được.
- Xem ra chuyện phong Hầu phải chờ một thời gian nữa!
Nghe những lời nói của Dương Hoằng, Phương Vân đột nhiên có suy nghĩ mới về chuyện phong Hầu của mình.
- Bất kể những thứ này như thế nào, ta trở về kinh thành trước đã!
Theo lệ cũ của triều đình Đại Chu, đại tướng quân khi trở về kinh thành báo cáo công tác cần phải có các lễ nghi cần thiết. Hơn nữa, thân tín của Mãng Hoang hầu cũng là nhân vật quan trọng khi hắn về kinh báo chiến công, hiện tại đã bị Dương Hoằng giết mất. Nếu như bây giờ mà Phương Vân một mình một người bay về kinh thành thì sẽ rất phiền toái.
- Một lát nữa đến thành trì phụ cận, phải gửi thư cho Mãng Hoang hầu để nói hắn phái phụ tá cùng quan ghi chép đến kinh thành mới được.
Phương Vân thầm nghĩ trong lòng, về phần hai người bị chết đi kia, Phương Vân chưa bao giờ phải lo ngại gì cả. Triều đình cùng Yêu tộc hiện đang có chiến tranh với nhau, chỉ cần nói bị cường giả Yêu tộc lợi hại đánh chết là được.
Suy nghĩ xong, Phương Vân lập tức bay đi. Nhưng Phương Vân không biết, cách chỗ đó rất xa có một thân ảnh mặc hắc bào đang ngồi xếp bằng trên một ngọn núi cao vút. Hắn đang từ trên cao nhìn xuống, mà phương hướng hắn nhìn chính là lộ tuyến mà Phương Vân vừa bay đi.
- Dương Hoằng, nếu như ngươi không thể trấn áp hắn thì đến phiên ta xuất thủ hắn vậy!
Người nam tử ngồi ở trên đỉnh núi lẩm bẩm nói. Dứt lời xong, thì hắn nhảy từ trên đỉnh núi xuống, mái tóc tung bay trong gió...mà mái tóc này lại có màu nửa đen, nửa trắng.
Phương Vân vừa mới bay qua một ngọn núi thì đột nhiên trong lòng sinh cảnh giác. Vừa mới ngẩng đầu lên thì trong tai đã có tiếng nổ ầm vang lên, một bàn tay to đen nhánh phá vỡ hư không đang đánh xuống hắn.
- Làm sao ta biết ngươi nói thật?
Phong Thái Thương cũng không ngu. Nói không kiểu này cũng chẳng khác gì là bịa chuyện.
Phương Vân cười cười:
- Cái này là chuyện của ngươi, mà cho dù ta có nói dối thì cũng không có bất lợi gì với ngươi. Ngươi nếu như đã quan tâm đến ta thì chắc hẳn đã biết ta mới chỉ tu luyện võ đạo có một năm thôi. Ngươi có tự hỏi vì sao ta lại nhanh như vậy mà đã bước vào Địa Biến cảnh không? Hơn nữa, chẳng lẽ ngươi cho rằng bản thân sẽ thất bại sao?
Chân mày Phong Thái Thương nhướng lên, hắn dĩ nhiên biết đây là phép khích tướng của Phương Vân. Khẽ im lặng một chút, hắn cười lớn lên:
- Được, ta đồng ý với ngươi!
Dứt lời, Phong Thái Thương lấy một quyển sách từ trong lồng ngực ra, giơ lên nói:
- Đây là tâm đắc tu luyện của ta từ lúc bắt đầu tu luyện võ đạo. Pháp môn tu luyện Linh Tuệ cảnh đều ở trong đó, nếu như ngươi có thể đánh bại ta thì có thể cầm đi!
Phong Thái Thương mở sách ra, rồi kéo một tờ trong đó ra kẹp giữa hai ngón tay. Hắn chỉ nhẹ nhàng bắn đi, nhưng trang giấy này lại như một thanh đao vậy, "Phập" một cái đã đính vào một thân cây tùng.
Phương Vân khẽ giật mình. Ánh mắt khẽ nhìn qua tờ giấy đang được đính vào trong thân cây kia, chỉ trong một khắc này thôi đã có vô số ý nghĩ xẹt qua trong mắt hắn: “Trong các pháp môn tu luyện Linh Tuệ cảnh, Thủy Ma Nguyên Thư xếp hạng thứ ba. Pháp môn này giờ đây đang ở trước mặt, nếu như bỏ qua thì sau này sẽ rất khó lấy được. Cho dù như thế nào thì cũng phải lấy cho được!”
- Tiếp chiêu!
Phong Thái Thương sau khi ném công pháp ra thì trầm giọng quát một tiếng. Hắn vừa dậm chân một cái thì cả vùng núi non trong phương viên mấy trăm dặm đều rung chuyển, ma khí cuồn cuộn như biển lớn mênh mông từ dưới đất xông lên, rồi tụ lại phía sau Phong Thái Thương. Đồng thời từ các lỗ chân lông của Phong Thái Thương tỏa ra những điểm sáng màu đen nhánh, những điểm sáng này lơ lửng rồi xoay chuyển chung quanh Phong Thái Thương.
Rống!
Trong tiếng gầm gừ đáng sợ, bỗng nhiên sau lưng Phong Thái Thương xuất hiện một pho tượng Ma Thần hắc ám khổng lồ. Pho tượng Ma thần này có ba đầu mười tám cánh tay, trên người của hắn tản mát ra một cỗ khí tức bá liệt, nguyên thủy, hắc ám.
Nguyên Thủy Chi Ma!
Đây chính là dấu hiệu khi tu luyện Thủy Ma Nguyên Thư đến một cảnh giới cực cao!
Phong Thái Thương vừa ra tay thì liền sử dụng võ học lợi hại nhất của mình! Hắn muốn dùng một chiêu để định thắng bại!