Hoàng Tộc Đại Chu

Chương 30 : Hang Động Cường Giả

Ngày đăng: 12:24 18/04/20


Phương Lâm cũng không biết, nơi hắn cắn nuốt vào chính là nơi mà bốn chân của Hoàng Kim Giác Mãng sắp nổi lên. Nếu như không có gì ngoài ý muốn, ngàn năm sau nữa, con Hoàng Kim Giác Mãng này sẽ có thêm bốn chân mọc từ chỗ này ra, bay lên không hóa rồng. Ở chỗ sẽ mọc lên thêm bốn chân này, là nơi mềm mại nhất của con Hoàng Kim Giác Mãng, đồng thời cũng là nơi tụ tập nhiều tinh huyết nhất.



Phương Lâm liều mạng cắn vào nơi này, nhất thời cảm thấy có một lượng lớn tinh huyết ào ạt vào trong cơ thể hắn. Thể lực của hắn vốn đã tiêu hao hết, uống được vài hớp máu của cự mãng, nội lực lập tức khôi phục rất nhiều, có khí lực rồi, thương thế trên người của hắn cũng tự động khỏi hẳn vài phần.



Ha hả.



Phương Lâm phát ra vài thanh âm không rõ. Bỗng nhớ tới đệ đệ của mình bị đầu súc vật này nuốt vào, trong lòng Phương Lâm lại giận lên, hắn lại dùng sức nuốt lấy tinh huyết của con Hoàng Kim GIác Mãng.



Cứ như thế, Hoàng Kim Giác Mãng ngày càng cuộn thân thể của mình lại, dùng sức đè ép Phương Lâm, mà Phương Lâm lại dùng hết sức nuốt lấy tinh huyết trong người Hoàng Kim Giác Mãng. Song phương cứ thế tạo thành một vòng tuần hoàn kỳ lạ. Phương Lâm nếu như không kiên trì được, lập tức sẽ bị đè ép chết. Mà nếu như kiên trì được, thì Hoàng Kim Giác Mãng nhất định sẽ bị Phương Lâm hút hết tinh huyết mà chết.



Mặc dù thể tạng của Hoàng Kim Giác Mãng khổng lồ, máu rất nhiều. Nhưng loại tinh huyết như vậy cũng không nhiều. Chỉ cần Phương Lâm nuốt sạch sẽ tinh huyết ở nơi đây, thì nó lập tức sẽ bị khô máu mà chết.



Chỉ một chốc lát sau, lại có tiếng bước chân truyền đến. Thống Lĩnh Tào Báo dẫn đầu một đám cấm quân chậm rãi bước vào trong động. Đối với Hoàng Kim Giác Mãng, Tào Báo cũng không biết nhiều. Chỉ biết khói độc do Hoàng Kim Giác Mãng phun ra cực kỳ lợi hại. Cho dù là cường giả Thoát Thai Cảnh, nếu bị dính vào thì cũng phải chết. Cho nên tốc độ của đám người này cũng không nhanh.



- Đại thống lĩnh, người nhìn kìa!



Một gã cấm quân chỉ vào phía trước, kinh hô.



Mọi người theo tiếng nói nhìn lại, chỉ thấy ở trong cái động sâu khổng lồ, con Hoàng Kim Giác Mãng đang cuộn tròn lại, ngoài ra còn có cái đầu của Phương Lâm nhô lên, song phương không hề nhúc nhích.



- Đúng là thế tử của Tứ Phương hầu. Đại thống lĩnh, có cần hỗ trợ ra tay giết con Hoàng Kim Giác Mãng này, cứu thế tử ra.



Một gã cấm quân nói, Tứ Phương hầu chính là từ cấm quân mà ra, đối với bị Bình Dân hầu này, trong cấm quân, không ít người có cảm giác tốt.



- Chờ một chút.



Tào Báo giơ tay lên ngăn cản mọi người.




Phương Vân trong lòng cả kinh, thử thăm dò kêu hai tiếng. Dựa vào trực giác, Phương Vân đoán đối phương có thể là đại tướng quân, thậm chí là quân hầu...Bởi vì, từ trên người đối phương phát ra cỗ hơi thở nồng đậm khí chất nơi sa trường.



Trong động vẫn im ắng, người nọ vẫn không nhúc nhích.



Phương Vân trong lòng hơi động, đứng dậy, thử đi về phía trước hai bước. Lúc này mới phát hiên ra, người ngồi đối diện, căn bản không phải là người sống, mà là một khô lâu mặc giáp. Bộ xương trắng tinh được bọc trong bộ giáp, xương cột sống dựng thẳng hướng lên trời.



- Đã chết!



Phương Vân lập tức đi tới, mượn ánh sáng viên Dạ Minh Châu ở trên đầu, rốt cuộc đã thấy rõ bóng người trong động quật. Đây là một nam tử vóc người cực cao, ước chừng cao khoảng tám thước. Trên người mặc Hoàng Kim Tỏa Tử Giáp, vốn là màu hoàng kim, nhưng bởi vì giết chóc quá nhiều, nên đã biến thành màu đỏ sậm. Cái ánh sáng màu đậm đó, giống hệt như máu.



Trên Hoàng Kim Tỏa Tử Giáp bị tàn phá nhiều chỗ, cơ hồ đã không còn thấy được hình dạng. Dường như người này trước khi chết, đã từng trải qua một trận chiến cực kỳ khốc liệt.



- Người này hẳn là một vị quân thần, hơn nữa chiến công vô cùng hiển hách! Nếu không, căn bản là không thể mặc được bộ Hoàng Kim Tỏa Tử Giáp này!



Phương Vân âm thầm kinh hãi thân phận của người này. Mặc Hoàng Kim Tỏa Tử Giáp, sau khi chết lại vẫn còn ngồi tản mát ra khí thế cường đại như vậy. Nhân vật như vậy, lúc sống vô cùng lừng lẫy.



Phương Vân lại đi tới vài bước, ánh mắt liền chú ý vào bên cạnh vị cường giả không biết tên này. Chỉ thấy ở một chỗ gần hắn, có môt cây thực vật cao khoảng sáu tấc đang vươn ra hai cành lá xanh, ở ngay trên cành, có một quả trái cây xinh đẹp ướt át. Phương Vân ngửi được mùi thơm lạ lùng chính là từ cái quả này phát ra.



- Ta cảm thấy thương thế trên người tốt hơn rất nhiều, nhất định là do công hiệu mùi thơm của loại quả này!



Phương Vân vén áo lên, chỉ thấy chỗ vết thương do Hoàng Kim GIác Mãng gây ra đã khép lại, chỉ còn có vết sẹo.



- Trái quả này nhất định là một bảo vật. Chỉ mùi thơm đã có thể khép vết thương lại, giảm thương thế. Nếu nuốt vào, không biết lại có công hiệu bao nhiêu.



Cái động này vô cùng thần bí. Chỉ là mùi thơm của quả thôi đã có thể chữa lành thương thế, Phương Vân không tin là nó có độc. Chân lại tiến thêm hai bước, Phương Vân đi tới hái trái quả cùng cả gốc và thân cây nuốt vào thể nội.