Hoàng Tộc Đại Chu

Chương 305 : Lại Một Cái Túi Không Gian

Ngày đăng: 12:28 18/04/20


Hạo nhiên chính khí của đại Nho chính là khắc tinh của tà khí!



Tiếng quát vang dội tụ tập hạo nhiên chính khí lại, lập tức làm cho đám thi khí, quỷ khí, lệ khí, oán khí bị đánh bật trở lại vào trong lòng đất.



Ầm!



Hạo nhiên chính khí vô biên vô hạn trong trời đất lấy thế không gì không phá nổi đánh xuống. Cỗ sương mù tà khí do Tiết Liệt hóa thành khi gặp cỗ khí tức này thì lập tức bị phai nhạt đi không ít. Mà thân thể Tà thần ở bên trong dường như cũng bị khắc chế vậy, phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết.



- A!



Môn Tà thần chú pháp mà Tiết Liệt tu luyện này có thể hóa thân thể thành sương mù, khiến cho đối phương không thể nào công kích được. Nhưng nếu như gặp phải những lực lượng khắc chế, tỷ như cao tăng Phật tông, hoặc đại Nho Nho gia thì thương tổn cũng lớn hơn nhiều.



Tiết Liệt tu luyện môn công pháp này là để đối phó với Phong Thái Thương. Ma lực của Phong Thái Thương căn bản không thể tạo thành thương tổn gì cho hắn khi hắn ở trạng thái sương mù, nhưng không ngờ rằng lại gặp phải đại Nho ở đây!



Vị đại Nho trong Hoài An thành mới chỉ quát lên một tiếng thôi thì Tiết Liệt đã bị trọng thương. Nội lực ở bên trong còn chưa kịp khu xuất toàn bộ thì đã bị suy yếu đi.



- Chính là bây giờ, trấn áp cho ta!



Phương Vân lập tức khu xử Ngũ Ngục Phong đánh xuống.



Lực lượng đến tám con thiên long lực thì cho dù là Phong Thái Thương cũng cố kỵ không thôi, lúc Phong Thái Thương đánh với Phương Vân cũng phải dùng chiêu "Nguyên Thủy Chi Ma" cường đại nhất để đối phó!



Ầm!



Ngũ Ngục Phong khổng lồ đập mạnh "rầm" một cái, làm chấn nát hư ảnh Tà thần. Phật quang hạo hạo đãng đãng lập tức khuếch tán mạnh mẽ ra ở bên trong sương mù. Cỗ sương mù này vừa tiếp xúc với Phật quang thì phát ra tiếng "xèo xèo", giống như có một cục than hồng đang đặt ở trên một miếng thịt vậy!



- A!



Tiết Liệt phát ra tiếng kêu thống khổ, hắn vẫn còn chưa chết!



- Là ai? Ngươi là ai?



Tiếng gầm thét oán độc của Tiết Liệt vang dội trong hư không đến mấy trăm dặm!



Tất cả đều phát sinh quá nhanh, khiến cho hắn trở tay không hề kịp!



Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi thôi, trước tiên là hắn tránh được công kích của Phương Vân cùng bảy đại Yêu Quân. Mới vừa hóa thành sương mù, tránh được nạn bị hủy thân thì Phương Vân lập tức hóa thành hung thú thượng cổ, đánh ra Ngũ Ngục Phong cùng vô số chưởng ấn, phi kiếm. Sau khi đánh ra Tà thần chú pháp thì lại bị đại Nho trong Hoài An thành trấn áp, sau đó lại bị Đại Lực Kim Cương chưởng đại viên mãn của Phương Vân đánh trúng!



Một loạt công kích như cuồng phong vũ bão như vậy làm cho hắn chịu đựng không nổi. Bản thân hắn còn có nhiều thủ đoạn còn chưa đánh ra thì đã bị trọng thương. Tinh khí hao tổn nhiều, lực lượng trực tiếp rớt xuống dưới năm con phi long lực!
Triệu Bá Ngôn mừng rỡ, phương pháp cô đọng bảy phách của Phương Vân có thể nói là tuyệt diệu vô cùng, điều này có thể xem Quản Công Minh là biết được. Triệu Bá Ngôn không nghĩ tới mình lại nhân họa đắc phúc, lập tức kích động nói:



- Cảm ơn đại nhân! Cảm ơn đại nhân!



- Không cần cảm ơn, đây là điều ngươi đáng có. Đi thôi, bọn Quản Công Minh vẫn chờ đấy!



- Vâng, đại nhân!



Khi đi tới Hoài An thành, lập tức có thể thấy hai chữ "Hoài An" màu đỏ ngay trên cửa thành. Lúc này, Quản Công Minh, Chu Hân, Sở Cuồng cùng quân doanh hai mươi bảy đã ra sớm ngoài cửa thành, thành lập đội hình để nghênh đón.



- Tham kiến Bình Yêu đại tướng quân!



Âm thanh vang dội đến tận mây xanh. Ngoài cửa thành, mấy vạn binh sỹ Đai Chu quỳ một chân xuống xuống đất, âm thanh leng keng của chiến giáp vang lên không thôi.



Quân chức của Phương Vân càng lên cao thì uy tín trong quân của hắn cũng cao lên. Mặc dù bây giờ hắn chỉ là đại tướng quân, nhưng trong lòng các binh sĩ ở quân doanh hai mươi bảy thì Phương Vân đã là Hầu gia!



Đại Chu hoàng triều có hơn trăm vị vương hầu, nhưng có mấy người có thể một mình chiến đấu với ba tên Yêu Vương Yêu tộc! Nếu như Phương Vân không có tư cách xưng Hầu thì không có người nào khác có tư cách cả!



- Đứng lên đi!



Phương Vân phất tay một cái, lớn tiếng nói.



- Tạ ơn đại tướng quân!



Chúng binh sĩ lập tức đứng dậy.



Phương Vân đảo mắt qua, lập tức nhìn vào một vị lão Nho đứng cách đó không xa. Vị lão Nho này khoảng hơn bảy mươi, mặc áo xanh Nho gia, mặc dù tóc đã trắng nhưng tinh thần quắc thước, không hề thua kém người trẻ tuổi.



- Vãn sinh ra mắt Từ lão tiên sinh!



Phương Vân bước nhanh đến phía trước, khom mình hành lễ, thái độ cung kính.



- Ừ.



Từ Chính Long - Từ lão tiên sinh khẽ vuốt cằm:



- Ta cùng với lão sư Quách Bá Tể của ngươi là bạn tri giao, nên nhận được thư của ngươi thì liền tới đây! Không tệ, tính khí chính trực, không trách cả Phu Tử cùng Quách Bá Tể đều nhìn trúng ngươi!.