Hoàng Tộc Đại Chu
Chương 319 : Tôn Thị Thương Hào ( Hiệu Buôn Nhà Họ Tôn)
Ngày đăng: 12:28 18/04/20
Sau khi tế luyện Ngũ Ngục Phong xong, Phương Vân có cảm giác bây giờ không thể nào vận dụng một cách tự nhiên như trước được nữa.
- Xem ra cần phải cẩn thận chăm sóc trong một thời gian ngắn rồi.
Phương Vân khẽ vẫy tay, đem Ngũ Ngục Phong khổng lồ thu nhỏ lại rồi đưa vào trong đan điền, vận dụng nội lực chăm sóc nó một cách ân cần.
Sau khi điều tức được nửa canh giờ, cảm giác nội lực khôi phục lại được một chút thì Phương Vân mới đứng dậy. Trong lòng khẽ động, Phương Vân lập tức gọi Triệu Bá Ngôn vào.
- Đại nhân, người tìm thuộc hạ!
Triệu Bá Ngôn nói.
- Viên Nặc Tức châu này cho ngươi, lát ngươi hãy theo ta tới chỗ này một chút.
Phương Vân nói.
- Vâng, đại nhân.
Triệu Bá Ngôn cung kính nói.
- Pháp quyết dịch hình hoán cốt ta đưa cho ngươi, ngươi đã tập luyện chưa?
- Bẩm đại nhân, đã có thể vận dụng.
Triệu Bá Ngôn trả lời.
- Ừ, một lát nữa ngươi hãy biến hóa dung mạo một chút rồi mới đi theo.
Phương Vân gật đầu, nói.
Chỉ chốc lát sau, đã có ba mươi tên binh sĩ Đại Chu ở giáo trường được gọi vào phủ đại tướng quân. Lúc ba mươi người này đi ra, đã có hai người được hoán đổi cho Triệu Bá Ngôn cùng Phương Vân. Hai người lúc này đã biến hóa dung mạo, lúc nhìn qua cũng không có ấn tượng gì đặc biệt.
- Đại nhân muốn đi gặp ai vậy? Sao lại tỏ vẻ quan trọng như thế?
Triệu Bá Ngôn xen lẫn trong đội ngũ, vừa đi ra ngoài vừa thầm nghĩ. Hành động Phương Vân lần này quá mức thần bí rồi.
Sau khi ở trong quân doanh một hồi lâu, Phương Vân cùng Triệu Bá Ngôn đổi lấy một bộ y phục bình thường, sau đó theo đường cung ứng quân lương của thương nhân cho quân đội mà rời khỏi.
Ở phía tây Hoài An thành có một tòa nhà lớn, vô cùng trang nghiêm. Nếu so với các nhà Vương hầu ở kinh thành thì cũng không kém, đây chính là phủ đệ của Tôn thị thương hào.
Tôn thị thương hào là thương đoàn nổi tiếng khắp Đại Chu hoàng triều, thương đoàn trải rộng khắp Cửu châu, cũng là một trong những tiễn trang có sức ảnh hưởng lớn nhất. Trang chủ tên là Vạn Tam, là một thương nhân có sức ảnh hưởng rất lớn ở Hoài An thành.
Phương Vân mở miệng nói. Đối với vị ngoại công chưa bao giờ gặp mặt này, Phương Vân có thành kiến rất lớn. Chỉ bởi vì tính tình bảo thủ của hắn mà đã tạo nên sự đau khổ cho cả ba gia đình.
Tôn Trọng Vinh cười khổ:
- Vân nhi, chúng ta không giống con. Ta với mẫu thân con từ nhỏ đã lớn lên trong ngôi nhà đó. Mẫu thân của con vốn rất có hiếu, nếu không phải vì phụ thân còn thì tuyệt đối sẽ không chống lại ngoại công con. Lấy tính tình của muội ấy, làm được đến đó đã là cực hạn rồi. Còn ta, ban đầu vứt văn theo nghề hành thương cũng thật sự không phải vì thích làm thương nhân, chỉ là không chịu được cảnh ngoại công con vì một quyển điển tịch Nho gia mà trục xuất muội ấy ra khỏi nhà mà thôi. Trong lúc tức giận, ta đã quyết định bỏ văn mà theo nghề hành thương!
Phương Vân khi nghe đến đây thì trong lòng sinh ra cảm giác chấn động, cả Tôn Thế Khôn ở một bên cũng mở to mắt ra. Trước kia, khi phụ thân hắn nói đến chuyện này cũng không có nói rõ như vậy. Đây là lần đầu tiên hắn biết nguyên nhân thực sự vì sao phụ thân hắn lại có quyết định vứt văn theo nghề hành thương trước kia.
- Phụ thân.
Tôn Thế Khôn sau khi ngẩn ngơ được một lúc thì mới đưa ngón tay cái ra:
- Vậy mới được chứ! Không hổ là phụ thân con, làm rất được! Cho lão già kia tức chết đi!
- Câm miệng!
Đột nhiên thần sắc Tôn Trọng Vinh nghiêm nghị lại, quát một câu:
- Con phải nhớ, cho dù ông ta có bất cận nhân tình thế nào thì vẫn là gia gia của con!
Tôn Thế Khôn co cổ lại, không dám nói gì nữa.
Phương Vân cũng không nói gì, hắn có thể hiểu được tâm tình của cữu cữu Tôn Trọng Vinh. Dù sao cữu cữu cũng lớn lên từ ngôi nhà đó, cái đạo lý quân thần phụ tử đã sớm nhuộm cả lòng rồi. Nếu như không phải vì mẫu thân, đoán chừng cữu cữu cũng sẽ không có dũng khí vứt bỏ văn mà theo nghề thương nhâm năm đó. Hơn nữa, chỉ riêng việc cữu cữu đã lăn lộn trong giới thương nhân nhiều năm như vậy, nhưng cái khí chất Nho gia vốn có vẫn chưa hết thì có thể thấy được gia đình năm xưa đã có ảnh hưởng sâu nặng đến cữu cữu như thế nào!
"Mẫu thân hàng năm vẫn luôn buồn rầu không thôi, chắc là do nguyên nhân bị trục xuất năm xưa. Người cùng với cữu cữu tuy không dám phản kháng ngoại công một cách hoàn toàn, nhưng ta không thể làm được như vậy.", Phương Vân suy nghĩ không thôi:
"Ừ, sau khi trở về kinh thành, ta phải tìm cách để cho vị ngoại công bất cận nhân tình của ta thu hồi lại hai lệnh trục xuất năm xưa mới được!"
- Cữu cữu, chuyện này cứ để con làm đi. Chuyện của ngoại công, con sẽ làm được!
Phương Vân giờ đây đã có sự giúp đỡ ưng thuận của Nho gia, hắn cũng không tin không áp đảo được vị ngoại công cổ hũ kia!
- Ừ.
Tôn Trọng Vinh nở nụ cười:
- Con khác với chúng ta năm xưa. Ta cũng có nghe nói con đã đồng thời được vị trí thứ nhất trong cuộc thi văn võ tết Nguyên Tiêu, còn được Tam Công coi trọng nữa! Không tệ, không tệ....
Tôn Trọng Vinh vẫn luôn chú ý tới mẫu tử Hoa Dương phu nhân, có biết những chuyện này cũng không phải lạ. Nếu như Phương Vân có thể mời được Tam Công ra mặt, chưa chắc không thể để lão đầu kia thu hồi lệnh lại.