Hoàng Tộc Đại Chu
Chương 322 : Quần Phong Tranh Đấu
Ngày đăng: 12:28 18/04/20
- Ngu trưởng lão!
Phương Vân chắp tay rồi đáp xuống đỉnh núi, động tác nhẹ nhàng tựa như cao nhân vậy. Nhìn thấy Ngu Thần đang mỉm cười trước mặt, trong lòng Phương Vân dâng lên một cảm giác quái dị.
Ngu Thần cho là Lý Ức Huyền đã giết con trai của hắn, nào có biết con hắn là do mình giết.
Nếu để cho hắn biết được chân tướng sự việc, thì sợ rằng biểu hiện lúc đó sẽ không phải là niềm nở tiếp đón như thế này; mà là đưa đao lên trước, ba bước thành máu đi.
"Chuyện trên mỏ Ba Lâm vô cùng bí ẩn, cho dù Ngu Thần có muốn tra thì cũng không tra được. Mà hắn có biết thì làm sao, cùng lắm là trấn áp hắn rồi cho phụ tử đoàn tụ."
Phương Vân là người tài cao gan lớn, ỷ mình có Địa Biến chi pháp hộ thân nên cũng không sợ chút nào.
- Tiểu hầu gia, mời vào trong.
Ngu Thần nói.
Phương Vân sánh vai với Ngu Thần bước vào bên trong Thanh La điện, Tôn Thế Khôn cũng tò mò quan sát xung quanh. Có rất nhiều cây trúc được trồng trên Thanh La phong này, xanh tươi xinh tốt, nhìn qua rất là đẹp.
- So với cái động của lão đầu tử kia thì đẹp hơn nhiều.
Tôn Thế Khôn thầm nghĩ trong lòng. Phương Vân không hề nói với hắn việc mình giết con của Ngu Thần, nếu như Tôn Thế Khôn biết thì sợ rằng không thản nhiên như vậy được rồi.
Đoàn người sau khi phân chủ khách ngồi xuống xong liền có trà thơm dâng lên. Tôn Thế Khôn ngồi xuống bên cạnh Phương Vân một cách tự nhiên, nhìn nhìn xung quanh một chút rồi lấy bánh điểm tâm bỏ vào trong miệng.
Trong mắt Ngu Thần hơi có chút kinh dị, hắn vốn cho rằng Tôn Thế Khôn là một tùy tùng của Phương Vân, nhưng xem ra đã lầm rồi.
- Vị này là?
Trong trường hợp này, mấy tên đệ tử trọng yếu của Ngu Thần cũng không được ngồi, chỉ có thể theo quy củ đứng ở phía sau Ngu Thần. Tôn Thế Khôn lại an nhiên ngồi xuống như thế, hiển nhiên không phải là một hộ vệ bình thường.
- Đây là một vị bằng hữu của, ngưỡng mộ Long Hổ tông đã lâu nên cùng đi đến.
Phương Vân lạnh nhạt nói.
- Hừ!
Mấy tên đệ tử trọng yếu lập tức có chút không vui vẻ, hành động này của Phương Vân rõ ràng là không coi trọng Ngu Thần. Phương Vân thấy thế, ánh mắt liền phát lạnh, khẽ nhìn lướt qua năm tên đệ tử trọng yếu của Ngu Thần như điện. Ngay lập tức, năm tên đệ tử trọng yếu cảm thấy đầu mình đau như búa bổ vậy, phát ra tiếng oong oong; hai vai cũng rung lên, thiếu chút nữa đã ngã ra phía sau.
Đây chính là sự chênh lệch về cảnh giới. Nội lực của võ giả thì có thể gia tăng bằng cách dùng ngoại vật, nhưng cảnh giới thì không được.
Trầm ngâm một hồi lâu, Ngu Thần đột nhiên nở ra một nụ cười, rồi chậm rãi nhắm hai mắt lại. Phương Vân không phải là địch nhân của hắn, hơn nữa còn là đồng minh. Năng lực của đồng minh càng mạnh thì hắn càng có lợi.
Đến ngày thứ hai, quần phong tranh đấu ba năm một lần của Long Hổ Sơn đã được diễn ra. Quảng trường thi đấu hình tròn được đặt ở trên ngọn núi cao nhất của Long Hổ sơn. Cái quảng trường này được chế tạo từ kim loại đặc thù, sau đó còn được gia trọng thêm cấm chế của các cao thủ nữa.
Có thể nói quảng trường này chắc chắn vô cùng, cho dù là cường giả Thiên Tượng cảnh thì cũng đừng mong phá hủy quảng trường thi đấu này.
Chủ diện của Long Hổ tông - Long Hổ cung đang được đặt sừng sững ở phía bắc quảng trường này, trấn áp cả số mệnh của Long Hổ tông.
Keng keng!
Tiếng chuông vang dội khắp các núi của Long Hổ sơn, đồng thời có một đạo khí tức hùng hồn bá đạo quanh quẩn trong thiên địa:
- Trưởng lão, đệ tử các núi nhập tọa!
Âm thanh vừa phát ra, vốn ngọn núi cao nhất của Long Hổ sơn còn đang yên tĩnh đã sôi trào cả lên. Âm thanh rì rào như sóng biển từ các núi truyền đến, sau đó có rất nhiều thân ảnh từ bốn phương tám hướng đang liều mạng bay về phía ngọn núi cao nhất.
Trong những người này có trưởng lão các núi, đệ tử trọng yếu, đệ tử nội môn. Ngoài ra, còn có các cao thủ, cường giả được các núi tới đây để trợ chiến nữa.
- Long Hổ tông quả nhiên là đại phái của Đạo môn, so với tông phái nhỏ như Lãnh Nguyệt phái thì mạnh hơn không ít!
Phương Vân đang theo đám người của Ngu Thần trưởng lão đi tới ngọn núi cao nhất. Sau khi vào được chỗ ngồi trên quảng trường sáng bóng, hắn mới phát hiện ra là không hề có ai dám tới gần trong phạm vi ba mươi trượng xung quanh Ngu Thần cả.
Đây là uy nghiêm của trưởng lão. Cho dù là đệ tử nội môn, nhưng nếu không có sự cho phép của trưởng lão thì cũng không được tới gần.
- Lý huynh, khách khí rồi.
Bỗng nhiên ngay lúc này có giọng nói của Ngu Thần phát ra. Lời này không phải nói với Phương Vân, mà là nói với một kiếm khách trung niên có tóc dài, mặc một bộ quần áo thanh sam, lưng đeo cổ kiếm.
Tất nhiên Phương Vân không phải là khách mời duy nhất của Ngu Thần, ngoài hắn ra thì Ngu Thần còn mời thêm ba người tán tu, hai trưởng lão tông phái nữa.
Kiếm khách trung niên có tước hiệu là Thanh Long thư sinh, trong tay hắn có một bộ Kinh Thiên kiếm quyết. Trong lúc hắn đi lại thì tỏa ra khí tức như sấm, bên trong còn có tiếng long ngâm truyền ra.
Ngay lúc Phương Vân thấy mặt thì đã biết người này có tu vi Linh Tuệ cảnh, có khoảng hai con thiên long viễn cổ. Ngay lúc Ngu Thần giới thiệu hắn cho Phương Vân thì người này đã đưa lỗ mũi lên trời mà hừ lạnh, không hề nhìn Phương Vân một cái.
---------------
Chữ phong ở trong chương này còn có nghĩa là các núi.