Hoàng Tộc Đại Chu

Chương 349 : Tam Hoàng Đạo Thống, Ngũ Đế Đạo Thống

Ngày đăng: 12:28 18/04/20


“Đi thôi”.



Phương Vân tế luyện thành công Thủy ngục phong, gọi mọi người đến, tiếp tục hướng về phía trước bay vút mà đi.



Vụ khí càng ngày càng mỏng, mà bùn đất cũng càng ngày càng dày, có nhiều chỗ thậm chí đã có màu vàng nhạt. Trong lòng mọi người khẩn trương, hiểu rằng chỉ sợ gặp phải người khác, dưới chân lập tức tiến độ nhanh hơn.



Ước chừng một lúc lâu sau, một mảng núi non liên miên trập trùng, xuất hiện ở xa xa.



Một mảng xanh tốt, cơ hồ muốn chảy ra nước.



Nghe xa xa thổi tới không khí tươi mát, mọi người lập tức tinh thần đại chấn.



“Đến rồi...” Y Vi Lương vui vẻ nói.



“Lúc này vấn đề nước uống lương thực đã được triệt để giải quyết” Huyết Y hầu gật đầu nói.



Nước uống lương thực sớm muộn sẽ có lúc hao hết, cho nên cần phải tìm nguồn cung cấp nước uống lương thực, mói có thể giải quyết vấn đề này, nếu không mà nói đến khi dùng hết thì vẫn không tìm đâu ra được.



“Đi! Bảo tàng trong không gian này, nhất định là ở trong vùng núi non này!”



Dịch Thiên hầu liên tiếp hơn mười ngày đều là trong biển sương mù màu xám mênh mông, lúc này đột nhiên nhìn thấy một mảng xanh ngắt, dịch Thiên hầu tinh thần cũng đại chấn.



Phương Vân gật nhẹ đầu: “Trong chốc lát mọi người cẩn thận một chút. Chúng ta tại bờ biên chậm trễ rất nhiều ngày, tốc độ cũng không nhanh. Rất nhiều người chỉ sợ sớm đã vượt lên trước chúng ta tiến nhập nơi này. Ngàn vạn coi chừng bị trúng mai phục”.



“Tiểu hầu gia nói đúng”.



Mọi người gật gật đầu, cũng biết đám người mình dọc theo bên cạnh hải đương màu đen, vừa đi vừa ngừng, tốc độ khá chậm, so không được với những người đi thẳng tới kia.



Hơn nữa, vị trí tiến vào mảng không gian này, hoàn toàn là tùy ý quầng xuống. Cũng không nhất định, tất cả mọi người bị vứt vào trong khu vực sương mù. Nói không chừng có một số người, đã bị vứt vào trong khu vực núi rừng này.



“Đi thôi”.



Mọi người rời bờ biển, hướng về dãy núi xa xa bay vút tới.
“Nhân sâm vạn năm!”



“Thông mạch đằng!”



Mọi người đều kêu lên những cái tên kỳ hoa dị thảo này. Khác với khu vực sương mù, trong dãy núi này, tràn ngập linh khí nồng hậu. Vô số kỳ hoa dị thảo Đại Chu triều rất khó tìm được, đều xuất hiện ở trước mặt mọi người.



Những kỳ hoa dị thảo ở trong này không biết sinh trưởng bao lâu, mỗi một cây đều có hỏa hầu sâu đậm. Để lộ ra linh khí, làm cho người ta kinh tâm.



“Trời ạ! Những cái này toàn bộ đều là tài liệu luyện đan tuyệt hảo. Có nhiều thứ thậm chí là tài liệu không thể thiếu để luyện chế cực phẩm, tuyệt phẩm đan dược. Thật không dám tin tưởng, ở chỗ này mọc nhiều như vậy mà không có ai thu thập”.



Y Vi Lương trong mắt tràn đầy khiếp sợ, là truyền nhân của thượng cổ Thần Hành tông, nàng đối với những kỳ hoa dị thảo này, so với bất luận kẻ nào đều quen thuộc hơn. Cho dù Phương Vân được Phu Tử tương trợ, đọc vô số kinh thư. so ra cũng kém nàng.



Phải biết rằng, thượng cổ Thần Hành tông còn có một dánh xưng khác: Tầm Bảo tông.



Phái này bất kể là là trên trời hay dưới đất, đều là vì tầm bảo, trộm bảo, sau đó chạy trốn.



Lên trời xuống đất, chỉ cần nơi nào có bảo tàng, là lập tức đến đó tìm. Đụng phải nhân vật lợi hại, cũng có thể bỏ chạy. Không có ai so với bọn hắn đối với các loại thiên tài địa bảo quen thuộc hơn.



“Ô”.



Tựa hồ là bị thanh âm của Y Vi Lương kinh động, trong những được thảo này, đột nhiên thoát ra một đứa nhỏ bóng loáng như mài bằng ngọc, trên đầu có mấy lá cây, không nói hai lời, triệt để bỏ chạy,



“Chạy đi đâu!”



Y Vi Lương mắt sáng lên, quát một tiếng, lập tức liền biến thành một đạo kim quangbay đi ra ngoài.



“Oa!”



Đứa nhỏ bị dọa kêu lên sợ hãi, mắt thấy sắp bị bắt đến nơi, nó đột nhiên hướng xuống dưới mặt đất trầm xuống, biến mất không thấy, Y Vi Lương do dự một chút, cắn răng một cái, lập tức thi triển ra Hành thổ đại pháp của Thần Hành tông, hướng xuống dưới mặt đất mà chui xuống.



.