Hoàng Tộc Đại Chu
Chương 358 : Vận Đen Đeo Đuổi
Ngày đăng: 12:29 18/04/20
“Vút!”
Hai con Cùng Kỳ lập tức thoát khỏi tầm mắt của Phương Vân, như tên rời khỏi cung hướng phía bầu trời phía xa bỏ chạy.
“Muốn bỏ chạy sao?”
Phương Vân đứng trong một đám nước biển màu đen. Hắn hiện tại đã điều khiển Thủy Ngục Phong được theo tâm ý, những khối nước màu đen này đều dừng lại bên ngoài cách hắn hơn một trượng. Thấy hai con
Cùng Kỳ muốn trốn khỏi tầm mắt. Phương Vân lập tức điều khiển nước biển màu đen từ khắp nơi trong bầu trời theo bốn phương tám hướng bao vây tới.
Hai con Cùng Kỳ vừa trốn được mấy trăm trượng thì tầm nhìn liền biến mất. Nhưng hai con Cùng Kỳ này cũng không đơn giản há miệng phun ra những tảng lớn biển lửa.
Nước biển do Thủy Ngục Phong của Phương Vân hóa thành trong nháy mắt đã bị thiêu mất đi tảng lớn. Thấy thế Phương Vân đau lòng không thôi... thiên phú thần thông của thần thú này thực sự quá lợi hại. Lực lượng hắc ám cực nhiều trong nước như vậy mà cũng không chống đỡ được sự đốt cháy của chúng. Bất quá, may là chưa rời khỏi phiến không gian này nước biển màu đen có rất nhiều, bị đốt bao nhiều đều có thể bổ trợ lại.
Có điều loại nước biển này tựa hồ chỗ nào cũng có, hai con Cùng Kỳ tuy rằng là kẻ địch cương mãnh, liên hợp lại cũng khiến Phương Vân phải thối lui, nhưng lại không thể chống lại được phiến nước biển này. Hơn nữa, Phương Vân cũng không phải muốn dìm chết hai con thần thú này.
Rầm!
Trong nháy mắt hai con Cùng Kỳ đã bị nước biển bao phủ, sau đó khắp không gian là tiếng thú rống đau đớn. Cơ thể chúng tuy cường đại hơn nhiều so với võ giả nhân loại. Nhưng bị loại nước biển này vừa đụng tới, với thân thể cường đại thần thú cũng không chịu nổi lực ăn mòn hắc ám, chỉ một cái chợp mắt đã chỉ còn lại một bộ xương khô.
Càng đáng sợ hơn là trong phiến nước biển còn có khói độc được Phương Vân thu thập, còn có một viên độc đan của thượng cổ Đà Long bên trong.
Ngay cả đống xương cốt của hai con Cùng Kỳ cũng bị nhiễm độc thành màu đen!
Phương Vân cùng Ngũ Ngục Phong tương hợp, xuyên thấu qua pháp khí thấy một màn như vậy cũng âm thầm líu lưỡi. Do có chu quả hộ thân, cơ thể Phương Vân là vạn độc bất xâm. Hắn chỉ biết là tầng khói độc có độc nhưng rốt cuộc là đến tình trạng cụ thể nào thì cũng không có khái niệm.
Dù sao tất cả chuyện này so với tính mạng thì không đáng ngại. Kỳ thực đáng sợ chính là dù không bị người của Minh Tông giết tại chỗ thì sau đó rất nhiều năm sẽ bị vận rủi bám lấy, bị người khác giết chết.
Ma đạo, tà đạo. Phàm là đối với Minh Tông đều hiểu rất rõ, cho nên tất cả đều rất kiêng kỵ người của tông phái này. Bởi thế mới có chuyện họ sẵn sàng một người một ngựa xung phong lao vào đại phái đệ nhất đạo môn Thái Tố Phái chứ không muốn đối kháng với người của Minh Tông.
“Đại trưởng lão, cứ như vậy về sau cũng không phải biện pháp tốt. Trong khoảng thời gian này chúng ta đã liên tục cùng vài nhóm người giao thủ. Lấy tu vi của ta khống chế cảm xúc là chuyện dễ dàng, nhưng mấy ngày gần đây đột nhiên trở nên dễ vọng động, dễ tức giận. Giống lần trước cùng người của Ma Tông giao thủ chính là một cuộc chiến oan uổng!”
Trầm ngâm một lát một gã trưởng lão nói.
“Đúng vậy, lần trước vây bắt con Cùng Kỳ kia tại thời điểm mấu chốt thì nội thương của ta đột nhiên phát tác, thiếu chút nữa bị con Cùng Kỳ kia thiêu cháy.”
Một tên trưởng lão khác với vẻ mặt đầy sợ hãi nói.
“Đúng vậy, đúng vậy! Ta nghĩ giống như có cảm giác, trên người chúng ta hình như có cái gì đó đang dẫn tất cả mọi địch nhân tới chỗ chúng ta. Nói đâu xa, chỉ vài ngày chúng ta đã gặp phải mười mấy địch nhân rồi!”
Một tên trưởng lão khác cũng phụ họa nói.
Những tên trưởng lão khác đều gật đâu, tao ngộ của bọn chúng trong khoảng thời gian này thật sự rất ly kỳ.
Đại trưởng lão nghe vậy cũng phiền não không ngớt, khí linh của thượng phẩm pháp khí Thiết Vu Đầu Lô bị Minh Vương thái tử đánh trọng thương. Mấy ngày qua tại thời khắc mấu chốt không thể khống chế được, khiến cho hắn trong khoảng thời gian này cũng không dám dùng đến!
“Được rồi! Những chuyện này cũng đừng nói nữa. Chúng ta hiện tại trúng Độc Tí Minh Vương Tam Khấu Thủ, vận rủi quấn thân chỉ là hiện tượng tạm thời. Chờ qua vài ngày hẳn là sẽ bớt đi, đến lúc đó chúng ta sẽ an toàn!”
.