Hoàng Tộc Đại Chu
Chương 368 : Tiếng Rít Của Thỏ
Ngày đăng: 12:29 18/04/20
Tông phái thượng cổ, có rất nhiều đạo thống được lưu lại nhưng đều được giấu tại những động phủ bí ẩn của họ, đồng thời chia làm hai tầng. Tầng bảo tàng thứ nhất, tất nhiên chỉ cần Địa Biến Cảnh là có thể mở ra được, còn bảo tàng tầng thứ hai cần đạt đến Thiên Tượng Cảnh mới có thể mở ra
khi đạt được bảo tàng tầng thứ hai, mới có thể xem như chân chính kế thừa đạo thống của phái đó.
Phương Vân tu luyện Thần Ma Câu Dịch Đại Pháp liền mơ hồ hiểu ra vì sao những tông phái thượng cổ ấy chỉ thừa nhận những môn nhân Thiên Tượng Cảnh làm truyền nhân đạo thống.
Bởi lẽ như Thần Ma Câu Dịch phù lục này, khi muốn luyện ra phải tiêu hao hai trăm phi long lực, võ giả Địa Biến Cảnh đâu có ai có thể làm nổi?!
‘Đại Lực Thần Ma Tông, danh như ý nghĩa Vậy thì truyền nhân đạo thống của phái này, hẳn là Thiên Tượng Cảnh không chỉ có mười hai thiên long lực.” Phương Vân cũng bắt đầu hiểu ra rằng, mười hai thiên long lực so với võ giả Thiên Tượng Cảnh bình thường đã tính là rất khoa trương. Nhưng đối với những truyền nhân đạo thống của đại tông phái thượng cổ như Đại Lực Thần Ma Tông mà nói, con số ấy có phần vẫn rất nhỏ. Cho nên mới có thể xuất hiện vấn đề không thể thôi động nổi Thần Ma Câu Dịch phù lục.
“Đại tông phái thượng cổ quả nhiên rất biến thái. Chỉ là phù lục Thiên Tượng Cảnh không ngờ lại chỉ có thể ngưng luyện, không thể sử dụng được.”
Phương Vân âm thầm cảm khái không thôi.
Có đều, hắn cũng không cảm thấy tức giận, ngược lại có chút chờ mong, mừng rỡ. Càng khó sử dụng, thì có nghĩa là pháp môn này càng lợi hại.
Phương Vân cố tình thử uy lực của Thần Ma Câu Dịch Đại Pháp, liền dựa theo bí quyết công pháp, phân ra một tia ý thức, chìm vào trong tấm phù lục.
“Ầm!”
Trong khoảnh khắc ý thức chìm vào trong tấm phù lục, đầu Phương Vân liền chấn động kịch liệt, chỉ thấy tia ý thức của mình đang liên kết đến một thế giới quỷ dị. Thế giới đó hoàn toàn hỗn độn, nơi nào cũng là một màu đen kịt. Bên trong lờ mờ, vô số những tồn tại cường đại ở bên trong không ngừng giãy dụa. Động tác của chúng thật chậm, so với người bình thường còn chậm hơn gấp ngàn lần, vạn lần. Cảm giác như chỉ cần tùy tiện động mạnh sẽ nứt vỡ.
Cùng lúc, vô số thanh âm của thần ma truyền vào trong óc Phương Vân. Tiếng gào thét của chúng hỗn loạn, là tiếng kêu, tiếng gào, tiếng quát mắng... Vô số thanh âm cùng lúc phát sinh, Phương Vân cảm giác như mình có thể hiểu chúng nói gì, lại như không hiểu.
Điều này giống như vào một ngày nào đó, đột nhiên bị mất đi khả năng phân tích. Khi nghe được một thứ ngôn ngữ có cảm giác quen thuộc, nhưng lại không hiểu rõ ý nghĩa của nó là gì. Loại cảm giác này vô cùng quỷ quái.
Phương Vân cũng không biết, lúc này có một con thỏ đang ngồi xồm trên ngọn cây, lặng lẽ nhìn hắn rời đi. Có vẻ như “thỏ gia” đang rất phiền muộn.
“Thôi quên đi. Để lần sau thỏ gia sẽ sẽ tìm ngươi.”
Thỏ tinh ngửa đầu nhìn Phương Vân, thầm thì Phương Vân cũng không biết mười ngày qua nó vẫn luôn theo dõi Phương Vân.
Một làn gió thổi qua, thỏ tinh đột nhiên biến mất
“Ầm ầm!..” Nơi thỏ tinh biến mất, không gian rung động, bị phá vỡ. Sau đó một con Cùng Kỳ cực lớn, ầm một tiếng, từ hư không xuất hiện, nặng nề rợi xụống đất, huyết nhục mơ hồ.
Toàn thân Cùng Kỳ co giật, không ngừng thu nhỏ lại, sau một lát hóa thành một bóng người, nằm trên mặt đất, không hề động đậy, rõ ràng đã chết.
Sâu trong không gian ở phía Bắc, một con thỏ đứng giữa không trung, có chút điên cuồng, có chút kiêu ngạo, lớn tiếng gào lên:
‘Tới đây, tới đây... Đám súc vật các ngươi chọc giận thỏ gia rồi! Để ta giết sạch các ngươi!”
Tiếng gầm gừ của thỏ tinh vang lên từng đợt đáng sợ trong hư không, tựa như từng cơn lốc xoáy. Cơn lốc ấy có thể dễ dàng xé nát núi cao, sông sâu, biển rộng, ở trước mặt cơn lốc không gian đáng sợ này, một đám thần thú khí tức cường đại, tiếp cận Thiên Trùng Cảnh ánh mắt lộ vẻ kinh hoàng, điên cuồng chạy trốn.
Tiếng rít của thỏ tinh, tựa hồ không phải dành cho đám hung thú đã mất đi thần trí kia. Mắt nó, ngập màu máu, tựa hồ đang nhìn về một không gian xa xăm.
Ở trên mặt đất phía sau lưng thỏ tinh, bốn con viên hầu không ngừng thu nhỏ lại chừng một trượng. Tám con mắt nhìn chằm chặp vào thỏ tinh đang ở giữa không trang, trong lòng vô cùng run sợ.
.