Hoàng Tộc Đại Chu
Chương 430 : Mượn Lôi Luyện Khí
Ngày đăng: 12:29 18/04/20
“Ha ha ha..Phương Vân cười ha hả, hiểu rằng đã cài trúng tử huyệt của cô gái này. Ở trước mặt Kế Đô, càng khiêm tốn càng yếu thế, chỉ có thể là làm cho nàng càng được một tấc lại muốn tiến một thước, càng không kiêng nể gì.
Chỉ cần cường đại cùng cường thế, mới có thể chính thức làm cho nàng chính thức lùi bước.
Kế Đô công chúa tuy hành vi phóng khoáng, nói chuyện cũng cực kỳ phóng đãng, độc ác. Nhưng nàng dù sao cũng là công chúa hoàng thất, kim chỉ ngọc diệp, người thường nào dám đánh chủ ý tới nàng, hơn nữa, nàng tuy có dung mạo tiên tử, nhưng mà tâm ngoan thủ lạt, tính cách gần với biến thái, điên cuồng. Có thể chịu được loại tính cách này của nàng, tất nhiên đã ít càng thêm ít.
Phương Vân còn không biết. Kế Đô công chúa ngoại trừ cái này, còn yêu mến cực hình!
“Hì hì hì, được đó, ai sợ ai!”
Kế Đô công chúa còn đang cười, nhưng thần sắc đã có chút ít miễn cưỡng, động tác cũng có chút cứng ngắc. Nàng còn chưa từng có chạm qua một người dám to gan như vậy, lại có thể thực có can đảm động tay chân đối với nàng.
“Vậy còn chờ cái gì nữa”.
Phương Vân chân một đá ra, một cỗ chân khí đóng cửa phòng lại, đồng thời đạp bay giầy của Kế Đô công chúa. Tay phải nhanh thế xoay qua đã đem Kế Đô công chúa đẩy lên trên giường.
Kế Đô công chúa mắt thấy Phương Vân lại có thể giả đùa giỡn thành làm thật, rốt cuộc có chút diễn không nổi nữa, đôi chân mày nhíu lại, đang tính phát tác.
“Phành!”
Cửa phòng đột nhiên nổ tung, hai cánh cửa đánh tới Phượng Vân cùng Kế Đô công chúa ở trên giường. Ngoài cửa phòng, người còn chưa có nhìn thấy, đã nghe thấy một thanh âm lạnh lùng:
“Cẩu nam nữ không biết xấu hổ, mới gặp mặt một ngày, lại có thể đã kéo nhau lên giường! Ta giết các ngươi!”
Chỉ nghe oành một tiếng, trong phòng bỗng nhiên hóa thành ban ngày, một đạo kiếm quang so với thái dương còn muốn chói mắt hơn, hóa thành nước lũ dậy sóng cuốn đến. Trong phòng, tất cả bình phong, bàn đá, ghế dựa khắc hoa, toàn bộ bị đạo kiếm quang này cuốn vào trong đó, trong nháy mắt xé thành nát bấy.
“Đến rồi! Lại là cô gái này!”
Kế Đô công chúa vừa nghe thanh âm, cũng biết là Tạ Phiên Phiên. Chẳng biết tại sao, nàng lúc này, ngược lại thở phào nhẹ nhõm. Bàn tay vỗ một cái. Kế Đô công chúa từ phía bên trái giường bay đi, đồng thời Kế Đô đao nơi tay, một mảng hắc quang mênh mông, phá không mà ra, đánh về phía kiếm khí của Tạ Phiên Phiên.
Cùng lúc đó. Phương Vân cũng hướng về phía khác bắn ra, tay vỗ tới, một bàn tay thần ma trắng bệch bay ra, đánh nát kiếm khí mà Tạ Phiên Phiên ngưng thực.
Từng đạo lôi điện không ngừng đánh xuống. Lôi ngục phong hóa thành một tòa lôi điện cự sơn to lớn không gì so sánh được, vượt qua cả lâu thuyền sắt thép đứng ở trong bầu trời đêm, không ngừng xoay tròn. Lôi điện nguyên tố cuồn cuộn không dứt, bị chuyển hóa thành dạng tinh thể, chứa đựng vào.
“Ta còn tưởng rằng là ai, thì ra là tiểu lang quân, ở đây tế luyện Ngũ Ngục phong”.
Một hồi tiếng bước chân từ trên sườn thuyền truyền đến. Kế Đô công chúa thay đổi một thân cung trang màu vàng, vẻ mặt vui vẻ đi ra.
Hào quang lóe lên. Kế Đô công chúa đột nhiên xuất hiện ở bên người Phương Vân tùy ý để cho mưa rơi ở trên thân thể, cánh tay quàng lên trên vai Phương Vân, nhìn hết sức mập mờ:
“Thế nào? Tiểu lang quân, muốn tỷ tỷ giúp đỡ một chút hay không!?”
Kế Đô công chúa hết sức mập mờ mười ngón tay lại như vô tình lướt nhẹ qua bộ vị trí mạng toàn thân Phương Vân, nhẹ nhàng phất qua. Tựa như bất cứ lúc nào đều cũng có khả năng xuất ra đao khí trí mạng, đâm vào trong cơ thể Phương Vân.
Phương Vân thần sắc bình tĩnh, vẫn không nhúc nhích. Cũng không sợ nàng nhân cơ hội làm cái gì, hắn mặc dù đang tế luyện Ngũ Ngục phong, nhưng mà không phải không hề giữ lại. Kế Đô công chúa thật muốn động thủ. Phương Vân có thể cam đoan có hại lớn nhất, nhất định là không phải hắn.
“Cút ngay”.
Một thanh trường kiếm như tuyết vượt qua thân thể Phương Vân cùng Kế Đô công chúa, trường kiếm vung lên, lập tức đem Kế Đô công chúa đây ra.
“Hì hì, muội muội, dù sao hai người các ngươi đã chung một chồng, nhiều thêm một tỷ tỷ cũng không tính là nhiều. Thiếu một tỷ tỷ cũng không tính là thiếu. Không ngại ba người chúng ta, cùng một chỗ tiện nghi cho tiểu tử này!”
Kế Đô công chúa cười duyên nói, nàng cũng không ngăn cản mưa, tùy ý để mưa to đem quần áo ướt đẫm, toát ra đường cong chết người.
“Ngươi cho rằng ai cũng không biết xấu hổ giống như ngươi sao!”
Tạ Phiên Phiên thanh âm lạnh lùng nói. Nàng trong khoảng thời gian này, cùng Kế Đô công chúa giao thủ không ít, nhưng kết quả vẫn không thể hơn được nàng ta.
Phương Vân lơ lửng ở trên không trung tế luyện pháp khí, cũng nghe không rõ:
“Được rồi. Kế Đô. Miệng cô có thể thu một chút!”