Hoàng Tộc Đại Chu
Chương 44 : Thư Từ Man Hoang
Ngày đăng: 12:24 18/04/20
Được sự đồng ý của mẫu thân, Phương Vân xoay người lại, trước thi lễ với Trương Nhượng một cái rồi nói.
- Trương đại nhân, có thể được sự tán thưởng của Thái Phó đại nhân, đây là phúc phận của Phương Vân. Nhưng mà Phương Vân còn nhỏ, năm nay cũng mới chỉ có mười lăm tuổi. Có thể đạt được vị trí thứ nhất của thi văn cũng chỉ là may mắn mà thôi. Được lọt vào mắt xanh của Thái Phó gây cho Phương Vân sự mừng rõ cùng kinh hãi. Mừng rõ là được Thái Phó tán thưởng, còn lo lắng là lo mình tài học chưa cao, sẽ làm xấu mặt Thái Phó. Đại nhân, Phương Vân hi vọng ngài có thể trở về chuyển lời cho Thái Phó, hi vọng Thái Phó đại nhân có thể cho Phương Vân một chút thời gian, để Phương Vân có thể đi học, tích lũy tu dưỡng học vấn. Như vậy, trong tương lai học trò sẽ không làm tổn hại đến mỹ danh của Thái Phó.
Lời nói này của Phương Vân, câu nào câu nấy đều uyển chuyển lo lắng cho Thái Phó. Mấy người Trương Nhượng cùng với mấy người hầu của Hàn Lâm viện cũng gật đầu lia lịa. Có mấy lời như vậy, ít nhất khi gặp được Thái Phó đại nhân cũng có thể nói được.
Nói xong mấy câu này, Phương Vân lại chuyển hướng thi lễ với Lý Ký một cái.
- Lý đại nhân, Vũ Mục đại nhân trấn áp vận mệnh Đại Chu, chức cao quyền trọng, là thần của Đại Chu. Phương Vân từ nhỏ đã cực kỳ ngưỡng mộ Vũ Mục đại nhân. Lần này có thể được Vũ Mục hỏi thăm là phúc ba đời của Phương Vân. Nhưng mà Phương Vân vừa mới qua lễ trưởng thành, dựa theo thông lệ cũ của Đại Chu thì sĩ tử sau khi làm lễ trưởng thành phải đi đến mỏ rèn luyện. Phương Vân hi vọng Vũ Mục đại nhân có thể cho tại hạ một chút thời gian. Vào năm sau, hoa xuân hé nở, tại hạ sau khi từ mỏ rèn luyện trở về, sẽ cho quyết định.
Bên Vũ Mục, Phương Vân cũng không có mạo muội đáp ứng. Cái chuyện này, nếu cứ như tùy tiện đáp ứng một bên mà bỏ qua bên kia thì sẽ là biểu hiện cực kỳ thất thố, sẽ rước tới tai họa ngập đầu. Nhưng mà, Phương Vân cũng không có cự tuyệt lời mời của bên Vũ Mục. Cho dù là vào triều làm quan hay là gia nhập quân ngũ cũng là con đường phải chọn của Phương Vân. Nếu có sự chiếu cố của Vũ Mục cùng Thái Phó thì cho dù là bước lên con đường nào, cũng là bước đều trên mây, tiền đồ vô lượng!
Lý Ký sau khi nghe được cũng gật đầu đồng ý. Nhưng mà, hắn đối với Phương Vân thật sự là yêu tài. Biểu hiện của Phương Vân càng tự nhiên hào phóng, càng nổi bật thì cái lòng muốn Phương Vân gia nhập quân ngũ của hắn càng nhiều hơn.
- Lời của tiểu hầu gia, ta sẽ chuyển lời cho Vũ Mục đại nhân. Nếu như có hồi âm, ta sẽ lại tới làm phiền rồi. Hi vọng năm sau khi tiểu hầu gia từ mỏ rèn luyện trở về sẽ có thể cho Vũ Mục đại nhân một câu trả lời chắc chắn.
Lý Ký lúc này đứng lên, võ quan Đại Chu trước giờ tới nhanh mà đi cũng nhanh trước.
- Hoa Dương phu nhân, hạ quan cáo từ trước.
Trương Nhượng lúc này cũng đứng lên dẫn theo mấy tên người hầu theo.
- Lời của tiểu tướng công, ta cũng sẽ chuyển cho Thái Phó đại nhân. Hoa Dương phu nhân, trong Hàn Lâm học viện còn có chút chuyện, Trương Nhượng làm phiền rồi.
Lần này, mặc dù không thể lấy được câu trả lời chắc chắn của Hoa Dương phu nhân, nhưng ít ra Hoa Dương phu nhân cũng không có đồng ý với Vũ Mục. Kết quả như thế cũng đã được rồi.
- Để mệnh phụ tiễn hai vị đại nhân rời đi.
Hoa Dương phu nhân đứng dậy, tiễn Trương Nhượng cùng với Lý Ký ra khỏi hầu phủ. Một cơn nguy cơ đã được một câu nói của Phương Vân vô hình hóa giải.
Phụ thân mình lần này cũng ra tay quá lớn rồi, trực tiếp phái một người cấp bậc Đô Úy, Đại Tướng Quân tới làm hộ vệ cho mình!
- Tiểu hầu gia, lúc ta đi thì Hầu gia cũng đã có dặn qua là ta chỉ phụ trách bảo vệ an toàn của ngươi, còn những điều khác thì không cần. Đồng thời, hành tung của ta, ngươi cũng không thể quản, cũng không thể câu thúc.
Khổng Tước đáp xuống đất, thản nhiên nói.
- Biết rồi, lúc bình thường ngươi cứ tùy ý làm việc. Ta sẽ không quản hành động của ngươi.
Tinh thần, ý chí của người tập võ rất nặng. Phương Vân cũng hiểu rằng những cao thủ có thể đạt đến Thoát Thai Cảnh, phần lớn đều có ngạo khí, nên sẽ không thích bị người khác quản thúc.
Đột nhiên, dường như Khổng Tước cảm ứng được gì đó, thân thể khẽ động, liền quỷ dị biến mất khỏi phòng. Phương Vân trong lòng đang kinh ngạc thì bỗng nghe được tiếng gõ cửa bên ngoài, một gã hộ vệ của Hầu phủ ở ngoài nói.
- Phu nhân, hoàng thất phái cấm quân đưa tới một cái hộp, nói là đồ thiếu gia giành được ở tết Nguyên Tiêu.
"Vực Ngoại Tinh Thần Thiết của ta đã được đưa đến rồi." Phương Vân trong lòng mừng như điên, lớn tiếng nói.
- Đưa cái đó đến phòng của ta.
- Vâng, thiếu gia!
Tiếng bước chân của hộ vệ xa dần.
- Mẫu thân, vừa rồi con tham gia cuộc thi ở tết Nguyên Tiêu chính là vì phần thưởng này của hoàng thất Đây là một phần Vực Ngoại Tinh Thần Thiết, lớn khoảng đầu nắm tay! Có được khối Vực Ngoại Tinh Thần Thiết này, năm sau khi con đi đến mỏ rèn luyện vào mùa đông, con có thể chế tạo được khôi giáp của riêng con rồi!
Phương Vân xoay người nhìn mẫu thân nói. Sau lễ trưởng thành thì các sĩ tử phải đi mỏ rèn luyện, đối với những người khác thì đây chỉ là một cái lệ cũ của Đại Chu. Nhưng đối với Phương Vân mà nói thì lại hoàn toàn khác.
Hoa Dương phu nhân nghe vậy cũng rung động không thôi. Bà mặc dù không tập võ, nhưng dù sao phu quân của bà cũng là vương hầu Đại Chu, cho nên bà cũng biết một số đồ vật của võ đạo. Vực ngoại tinh thần thiết là vật vô cùng quý báu, giá trị liên thành, hơn nữa có tiền chưa chắc đã mua được.
Sau khi bái biệt mẫu thân, Phương Vân nhanh chóng về phòng mình.