Hoàng Tộc Đại Chu

Chương 447 : Đại Đế Thang

Ngày đăng: 12:30 18/04/20


"Bạch Ngọc Xuyên?" Trong lòng Phương Vân cười thầm, lần trước chém giết tại động phủ, mình đã lừa hắn, hắn tường là lần này mình lại lừa hắn, cho nên làm ra một Bạch Ngọc Xuyên, cố ý làm ra vẻ huyền bí.



Ngay từ đầu Phương Vân đã xác định thân phận của đối phương rồi, vì Bạch Ngọc Xuyên nay, không hề nghi ngờ nữa, chính là vì thế tử quý tộc hầu trên kinh thành kia, vị thế tử này rõ ràng có tình cảm sâu đậm với mẫu thân của mình.



Theo Phương Vân được biết, hai mươi năm nay, quý tộc hầu nhất mạch, cũng chỉ có một nhả, được hoàng thất gả cho ái nữ, cũng chính là mẫu thân của vì truyền nhân phật tông đạo thống này, nhưng mà vì hoàng thất công chúa ấy đã qua đời từ hơn chục năm về trước rồi.



Cái tên Bạch Ngọc Xuyên nay, không cần nghi ngờ nữa, chính là xuất phát từ hoài niệm đối với mẫu thân của mình, cho nên mới đặt tên như vậy.



"Bạch Ngọc" là Hoàng. "Xuyên" là Hà, Hà là Âm, cũng chính là chỉ nữ nhân. "Bạch Ngọc Xuyên" gộp lai, cũng có ý là hoàng nữ, đại ý là chỉ về người mẫu thân đã mất của vị thế tử kia.



Nhưng mà Phương Vân cũng không có ý định vạch trần, chỉ cười nói: "Ha ha, nếu thế tử không muốn đoạt tàng đồ bao, vậy thì ta xin cáo từ trước, chờ sau khi trở về kinh thành, ta sẽ tự mình đến bái phòng thế tử".



Thân hình nhoáng len. Phương Vân liền rời đi.



Biểu tình trên mặt Bạch Ngọc Xuyên rất bình tĩnh. Ở tận sâu trong con mắt cũng hiện lên vẻ kinh nghi bất định, cái tên Phương Vân này, tựa như cực kỳ chắc chắn về thân phận của hắn, hắn nhất thời không đoán ra được, Phương Vân rốt cuộc là đã biết được thân phận thật của hắn, hay là lại một lần nữa lừa hắn.



"Chủ nhân, chẳng lẽ thật sự tha cho hắn?"



Chờ sau khi Phương Vân rời đi, người nóng tính nhất trong Sa Môn tứ lão, Đà La, căm giận nói, trong lời nói hàm chứa sự không cam lòng.



"Chẳng lẽ ngươi chắc chắn đánh chết hắn?"



Bạch Ngọc Xuyên lạnh lùng nói, đừng thấy thực lực của hắn tăng trưởng nhanh, nhưng mà tinh huyết hung thú cũng không có, trong khoảng thời gian này, hắn tế ngộ rất nhiều, nhưng không có tinh thuyết của hung thú hay là thần thú gì cả.



Nếu chân chính ra tay, thì hắn cũng chưa chắc đã là đối thủ của Phương Vân, hơn nữa. Ở một nơi mà cường giả tập hợp, chuyện xấu có rất nhiều, mấy người này phối hợp diễn trò với nhau, không phân biệt địa điểm thời gian, không coi những cường giả ấy ra gì, lớn tiếng đoạt chủ, nói cái gì mà báo thù rửa hận, chọc cho đám cường giả Thiên Trùng không hài lòng, vung tay chụp một chưởng đến, thì đến lúc đó cả đám đều chết tươi!



Cường giả, ngoài lực lượng cường đại ra, thì ý nghĩ cũng phải "mạnh", biết vào lúc nào thì chuyện gì có thể làm, và chuyện gì không thể làm.




"A Nỗ Tư Đặc, khi khí tức của ta bùng nổ, mười hai Thượng cổ Viêm Ma Quân Vương các ngươi, hẳn là chỉ còn một mình ngươi, mười hai hợp thành một, chính là Viêm Ma Đại Đế, vì tôn trọng các ngươi, ta cho phép ngươi trước khi chết, lấy phương thức thể diện mà rời đi" Bóng người kim sắc ấy lấp lánh không chừng, Thượng cổ Đại Đế Thang để lại giọng nói của mình từ mấy vạn năm về trước, bắt đầu vang lên khắp Đại Doanh châu. Âm thanh vừa dứt, mặt đất liền bùng nổ mạnh, màng kim sắc thật lớn lay động một chút, rồi đột nhiên biến mất.



Đồng thời, trong cùng lúc đó, phong ấn cấm chế do Đại Đế Thang lưu lại cũng đã biến mất.



"Đại Đế Thang, ngươi cho rằng như vậy là tôn trọng sao? Không, không!" Một giọng nói cực kỳ già nua, mang theo sự oán hận từ trong mặt đất truyền ra, trong giây phút cấm chế biến mất, Viêm Ma Quân Vương lúc đầu chỉ biết rít gào đột nhiên khôi phục lại khả năng nói của mình.



Nó vung tay lên một trận hỏa diễm dày đặc đốt cháy tất cả lao ra bốn hướng.



"Không ồn, cẩn thận!"



Bốn phía vang lên những tiếng kinh hồn đối mặt với Viêm Ma Quân Vương bước ra từ trong cấm chế, mọi người đều hoảng hốt.



Vì Viêm Ma Quân Vương cuối cùng ấy cất lên một tiếng cười đầy hận ý, từ trong giữa Thang cốc vang lên: "Nhưng mà, làm đối thủ của ngươi, tận mắt nhìn thấy Thượng cổ Đại Đế hiển hách một thời biến mất trong lịch sự theo sự vô tình của năm tháng, ta cảm thấy vô cùng thống khoái! Hiện tại, đến lượt những tên hề nhảy nhót kia, cho dù ta có suy yếu, thì cũng không phải là thứ mà tên hề các ngươi có thể đối phó!" Giọng nói vừa dứt, một cơn lốc hỏa diễm quét ngang bốn phía.



"Không ổn!"



Nhìn thấy hỏa diễm cường đại nhất trời đất cuồn cuộn lao đến, sắc mặt của Phương Vân đại biến, thân hình nhoáng lên nhanh chóng lui ra phía sau ngay lập tức, hỏa diễm của Viêm Ma Quân Vương rất đáng sợ, cho dù Phương Vân đã luyện tế thành công Hỏa Ngục Phong, cũng không dám đối kháng chính diện loại hỏa diễm này.



Viêm Ma Quân Vương phát uy, hỏa diễm cuồn cuộn quét ngang bốn phương, từng bóng người lập tức bắn ra, một cường giả Thiên Trùng cảnh đứng mũi chịu đòn, vội vàng điều khiển quy tắc không gian để tách ra.



Năng lực cường đại nhất của Viêm Ma Quân Vương, chính là hỏa diễm của nó, đốt cháy tất cả, cho dù là cao thủ Trùng Thiên cảnh ngũ, lục phẩm cũng không dám coi thường, loại hỏa diễm này căn bản là không thể chống lại.



"A!"



Một tiếng kêu gào thê thảm vang lên một bóng người không kịp tránh, bị ngọn lửa quét qua, lập tức hóa thành khói xanh.