Hoàng Tộc Đại Chu
Chương 449 : Đoạt Bảo Rời Đi
Ngày đăng: 12:30 18/04/20
"Bạo! Bạo!" trong tiếng quát lớn, hai pháp khí cực phẩm, một trái một phải nổ ra, quang mang chói mắt khiếu cho kẻ khác không nhìn thấy gì.
Hai cường giả Thiên Trùng nhị phẩm thất kinh, không ngờ rằng Phương Vân lại tự nhiên cho pháp khí tự bạo. Viêm Ma Quân Vương chi tâm không tồi, nhưng cũng không cần thí hai kiện pháp khí cực phẩm.
"Cái tên điên này!" Hai người tức giận mắng một tiếng, cũng không dám chống lại uy lực của pháp khí tự bạo, thân thể nhoáng lên, lập tức lui ra sau.
"Chết tiệt!” Trong Kim sắc Xá Lợi, Bạch Ngọc Xuyên cũng tức giận mắng một tiếng, lui liên tục về phía sau.
"Oành!"
Trong lúc Bạch Ngọc Xuyên và hai cao thủ Thiên Trùng cảnh lui ra, thì Thác Bạt Thạch kêu một tiếng đau đớn, bị Đại Lực Thần Ma do Phương Vân triệu ra đánh bay đi hơn trăm trượng.
"Ha ha ha!" Phương Vân từ trong tay bốn người mạnh mẽ cướp lấy Viêm Ma Quân Vương chi tâm, cười lớn một tiếng. Rồi lập tức thao túng Thiên địa vạn hóa chung, nhảy lên trong không trung, biến mất không thấy đâu.
ở thượng cổ chiến trường. Quân Niệm Sinh dùng pháp khí tự bạo, mạnh mẽ ngăn chặn Minh Vương thái tử và Dương Hoằng. Phương Vân ngày hôm nay cũng đã được thử cảm giác ấy.
Hai kiện pháp khí cực phẩm mặc dù có chút đáng tiếc, nhưng mà, hai kiện pháp khí ấy vốn là do hắn cướp được, cho nên cũng không tiếc lắm. Hơn nữa, đối với Phương Vân mà nói, Viêm Ma Quân Vương chi tâm có giá trị hơn.
Phương Vân bây giờ đã sưu tập đủ tài liệu rồi, lập tức có thể luyện Thành Viêm Ma Quân Vương, sau đó tiếp tục sưu tập tài liệu, tế luyện thêm một bước nữa, sau đó luyện thành Ngũ Ngục Cốt Hoàng. Giá trị của nó còn cao hơn hẳn hai kiện pháp khí kia.
Hai cái, bên nào nặng bên nào nhẹ, Phương Vân đương nhiên phân biệt rõ ràng, cũng không làm đứa con nít đòi hỏi cả hai Huống hồ, Phương Vân bây giờ có Ngũ Ngục phong rồi, loại pháp khí như Thiên Đô Thương cũng không có nhiều tác dụng với hắn nữa
"Vụt!"
Thiên địa vạn hóa chung lóe lên, lập tức lao ra ra ngoài biển lớn...
"Đáng tiếc, tới muộn rồi!"
Sau khi Phương Vân vừa biến mất, Tam hoàng tử Hải tộc liền xuất hiện ngay sát biên giới thang cốc, nhìn thấy cái chung nhỏ ấy biến mất trong không trung, chỉ có thể trơ mắt ra nhìn thôi
Cái chung nhỏ ấy là loại pháp khí không gian, cái thứ này thì rất trân quý. Tuy rằng hắn là Tam hoàng tử của Hải tộc, nhưng mà lại không có thứ này. Không có pháp khí không gian, cho dù thực lực có cường đại, mà chậm chạp thì vẫn vô dụng.
"Chung nhỏ màu vàng... người này rốt cuộc là ai?"
"Tiều từ, muốn chạy khỏi bàn tay của Nam Minh lão tổ ta à, ta xem ngươi kiên trì thao túng không gian được bao lâu!”
Nam Minh lão tổ cười lạnh một tiếng, nhanh chóng lao qua những khoảng nứt không gian, lao về hướng Phương Vân. Ở đây bốn bề đều là biển, còn cách Trung thổ rất xa, cho nên cũng không sợ Phương Vân chạy thoát.
Thiên địa vạn hóa chung dưới sự điều khiển của Khí Linh, tuy có nguy nhưng không hiểm. Sau một hồi, lực lượng công kích đột nhiên thiếu đi một.
"Đáng tiếc! Cự ly quá xa..."
Trong không gian của Thiền Thảo tự, ba tăng nhân đứng cùng với nhau, chân khí của ba người tiêu hao cực độ, trên trán toát đầy mồ hôi hột. Không gian càng xa, thì cự ly công kích cũng càng xa, và tiêu hao thật sự quá nhiều.
"Quên đi, đề cho hắn đi. Đống đan dược đó, xem như không lấy lại được!” Một tăng
Không gian chứa đựng đan dược tổn thất lớn như vậy, muốn nói là cái gì cũng không làm, thì thật sự là không thể nào nói nổi. Nhưng mà, bây giờ xem ra muốn đuổi theo lấy về thì cũng không có khả năng.
"Rầm!"
Thiên địa vạn hóa chung đột nhiên chúi xuống, lao vào trong biển. Đi thẳng một đường không hề dừng lại, lao xuống chỗ sâu nhất.
"Cạch!”
Phương Vân điều khiển Thiên địa vạn hóa chung chui vào trong miệng một con cá lớn, rồi khống chế con cá này, chui vào trong miệng của một con cá ăn thịt khác, rồi lại nhanh chóng khống chế con cá này, chui vào trong miệng của một con cá ở một hải vực khác. Sau đó thu tất cả khí tức lại, không cử động nữa.
Một trận gió thổi qua, Nam Minh lão tổ xuất hiện trên mặt biển, trong giây phút hắn xuất hiện thì Phương Vân đã kịp thu hết khí tức lại.
"Hừ! Cho rằng trốn dưới biển sâu, thì ta không có biện pháp nhìn thấy ngươi à?" Nam Minh lão tổ cười lạnh một tiếng, thân hình nhoáng lên, lơ lửng trên không. Sau đó tâm thần ngưng kết lại, lập tức xuất ra một môn pháp truy tung lục soát.
"Giang Hải Động Sát!”
Nam Minh lão tổ khẽ quát một tiếng, một khí tức khổng lồ lập tức đảo qua khu vực hơi một ngàn hải lý, ý thức khổng lồ ấy lướt qua nơi này, thì biển nơi ấy liền dậy sóng.
"Giang Hải Động Sát" lướt qua tất cả lớn nhỏ không bỏ sót cái nào, cho dù là một hạt cát dưới đáy biển cũng không rời khỏi “con mắt” của hắn.