Hoàng Tộc Đại Chu

Chương 46 : Khiếp Sợ

Ngày đăng: 12:24 18/04/20


Thấy hai chữ này, lỗ mũi của Phương Vân đau xót, trong lòng có lệ rơi không nên lời. Phương Vân cũng không nhớ rõ là đã bao lâu rồi chưa thấy phụ thân. Đây là lần đầu tiên hắn nhận được thư của phụ thân.



Không có trách móc nặng nề, cũng không có nhiều lời dặn dò, chỉ có hai chữ đơn giản Cố lên. Toàn bộ tình phụ tử đã không cần nói nhiều nữa, tất cả đã được áp súc vào hai chữ đó.



Thấy phong thư này, Phương Vân đã biết, phụ thân tuyệt đối sẽ không âm mưu tạo phản!



Nho gia vẫn người nhìn chữ đoán người, một người có tâm tính như thế nào có thể từ chữ viết của hắn mà đoán ra. Phương Vân tuyệt đối không tin, một người có lòng mưu phản lại có thể viết ra hai chữ ẩn chứa cỗ hơi thở mãnh liệt mênh mông như vậy.



"Phụ thân, con tuyệt đối không để ngài thất vọng. Nếu như để con biết ai ở trong bóng tối hại phụ thân, nhầm hãm hại Phương gia chúng ta, con tuyệt đối sẽ bầm thây hắn vạn đoạn!"



Trên mặt Phương Vân lộ ra nét ngoan độc. Hít một hơi thật sâu, Phương Vân cẩn thận để thư của phụ thân vào trong ngực, cất đi.



Trong sương phòng im ắng, Phương Vân từ trong ngực lấy ra một quyển võ phổ. Trên bìa trang cách cổ có viết mấy chữ Tử Ngọ Lưu Tinh Công. Cuốn võ phổ này chính là phần thưởng mà Phương Vân lấy được khi đạt được vị trí thứ nhất thi võ. Cuốn võ học này không phải là quyền phổ, cũng không phải là pháp môn tu luyện nội lực, mà là một môn ngưng tụ nội lực, giúp phát huy uy lực công kích gấp mấy lần.



Dựa theo những lời trên cuốn võ phổ này, Tử Ngọ Lưu Tinh Công được luyện khi mặt trời lên cao lúc giữa trưa. Sau khi luyện thành có thể ngưng tụ được khí của mặt trời, hóa thành lưu tinh, công kích địch nhân nhanh như điện chớp, địch nhân có muốn trốn cũng không được.



"Lợi hại, loại pháp môn ngưng tụ nội lực này có thể làm cho nội lực lên gấp mấy lần. Lấy nội lực hiện tại của ta, nếu như sau khi luyện thành rồi phát ra Tử Ngọ Lưu Tinh Công có thể trực tiếp đánh tan trận pháp phòng ngự của cao thủ Trận Pháp cấp, làm họ phải trọng thương."



Phương Vân thấy vậy liền cảm thấy hưng phấn, từ sau khi bước vào Khí Tràng đỉnh phong đến nay đã qua hơn mấy tháng, nhưng Phương Vân cũng chưa cảm thấy có dấu hiệu đột phá đến Trận Pháp cảnh. Bước đến tầng này, ngoại trừ công lực đã đủ còn cần phải có pháp môn tương thích mới được. Coi như là đại ca Phương Lâm của Phương Vân, cũng phải dừng ở Khí Tràng đỉnh phong thật lâu. Nếu như không phải nuốt được Hoàng Kim Giác Mãng sắp hóa thành rồng thì cho dù có tự mình tìm hiểu lâu hơn cũng không thể đột phá được đến Trận Pháp cảnh.



Dưới tình huống cảnh giới trì trệ không thể tiến xa được nữa thì có một quyển pháp môn có thể tăng cường uy lực công kích thì còn hơn xa những cái gọi là viễn cổ công quyết nhiều. Đối với Phương Vân bây giờ thì quyển pháp môn này có lợi ích rất nhiều.



Trong lúc luyện công không cảm thấy được thời gian. Vô hình trung đã đến giờ thân rồi.



Cốc cốc!


Trương Anh tiếp tục nói.



- Ngày hôm nay thì ba đề thi văn của tết Nguyên Tiêu năm nay cũng đã được công bố rồi. Hiện tại tất cả mọi người đều đang bàn luận ba đề thi này. Nhất là những câu văn Tượng Kỳ kia của Phương huynh, mọi người hiện tại đều đã biết đây là đề mục mà Thái Phó ra, hơn nữa Thái Phó còn khen Phương huynh làm thơ hay nối liền nhau.



Phương Vân cười nhạt một tiếng, thuận miệng hỏi một câu.



- Đề thi văn thứ hai cùng thứ ba là đề mục gì?



Mấy ngày qua hắn ở trong phủ cho nên cũng không biết về chuyện này, mà bình thường hắn cũng không có quan tâm mấy.



Trương Anh tranh nói trước, trước tiên nói về đề văn thứ ba, đây là một bài lấy chủ đề cây mai, người làm cũng làm rất tốt. Nói xong đề mục thứ ba, Trương Anh mới nói đến đề mục thứ hai:



- Đề thi thứ hai lại có chút đặc biệt. Đề mục này không hoàn toàn là thơ, mà là nói về cảnh ban đêm. Mặc dù đề mục không khó lắm, nhưng cũng hơi khó làm, mà người đạt được thứ hai lại làm vô cùng tốt.



Chỉ nghe Trương Anh ngâm nói.



Thiên môn khai tỏa vạn đăng minh, chính nguyệt trung tuần động thượng kinh. Tam bách nội nhân liên tụ vũ, nhất tiến thiên thượng trứ từ thanh!



- Cái gì!



Nghe bài thơ này, Phương Vân bị chấn động vô cùng, dường như nhịn không được mà vỗ lên: " Đây không phải là bài thơ ta đã làm kiếp trước sao?"



Bài thơ này Phương Vân đã quá quen thuộc, vào kiếp trước, hắn chính là dựa vào bài thơ này mà lấy được vị trí thứ nhất của cuộc thi văn, lần đó như là tát một cái bạt tai thật mạnh vào tám người Trương Kế, làm cho thể diện của bọn họ mất sạch.



Câu thơ này, Phương Vân nhớ rất rõ, chính mình đã phải suy nghĩ rất lâu mới có thể đưa ra một câu thơ chỉnh như vậy! Nếu như lần này không phải mình khổ công suy nghĩ nhiều hơn, phát huy thật tốt, ra được câu thơ đối chỉnh với đề mục của Thái Phó thì chắc hẳn vị trí thứ nhất của cuộc thi văn Nguyên Tiêu năm nay đã thuộc vào người làm bài thơ trên.