Hoàng Tộc Đại Chu

Chương 460 : Chơi Thật Rồi

Ngày đăng: 12:30 18/04/20


Sau khi Lục Vũ tiễn vào Thiên địa vạn hóa chung. Phương Vân cũng theo chân bước vào Thiên địa vạn hóa chung.



Hắn bước vào cấp Thiên Tượng không lâu, thực lực còn có không gian tăng lên. Cũng đúng lúc mượn khoảng thời gian này, tu luyện ổn định lại căn cơ.



“Ông!”.



Trong hư không một tiều chung bằng ngón tay cái màu vàng chấn động hạ xuống, lặp tức xông vào sóng biển.



Trong nháy mắt đã chui vào trong cơ thể một hải ngư đi qua.



“Rầm!”.



Hải ngư này ở trong nước đờ đẫn một lát, sau đó mãnh liệt hất đuôi lên, hướng về phía Tôn Thế Khôn mà lao qua.



Tôn Thế Khôn trong nước ra sức vung vẩy, hai tay giãy dụa.



“Biểu ca, đừng đùa. Một chút cũng không có ý nghĩa...”



“Biểu ca, ta sai rồi Có chuyện gì, huynh cứ việc nói thẳng, ta sửa!”



“...Thật sự một chút cũng không dễ chơi! Biểu ca, nhanh cứu ta lên!”



Tôn Thế Khôn đối với bầu trời kêu lên, nhưng mà chung quanh trống rỗng, đừng nói người, ngay cả thuyền cũng không có một con. Nếu như chân khí còn, hắn căn bản sẽ không sợ nước, nhưng hiện tại chân khí bị khóa lại, biển rộng lại mênh mông khôn cùng, hắn cũng không nhịn được trong lòng mờ mịt.



Tôn Thế Khôn tuy trời sinh tính tản mạn, nhưng cũng không ngu xuẩn. Hắn hiểu rằng, Phương Vân khẳng định đang ở gần đây, bằng không, hắn không có khả năng yên tâm như



“Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?” Tôn Thế Khôn đổ mồ hôi lạnh, trong lòng cấp tốc chuyển động, nghĩ biện pháp. Đột nhiên, ánh mắt hắn vừa chuyền, lập tức hét lớn:



“Ai da, không ổn rồi, ta bị chuột rút, không còn khí lực!”



Tôn Thế Khôn hai tay giơ lên, làm ra trạng thái co rút, đồng thời sắc mặt trở nên tái nhợt, nổi lên gân xanh cuồn cuộn. Chỉ trong chốc lát, Tôn Thế Khôn đột nhiên chìm thẳng xuống dưới đáy biển.



“Hắc hắc, biểu ca, ta cũng không tin người sẽ xem ta chết!”
“Phanh!” Tôn Thế Khôn trong lúc võ tình một cước đá ra, một cá mập bị đá bay ra hơn ba trượng, trên đầu bị phá vỡ, óc chảy ra, rồi không nhúc nhích. Tôn Thế Khôn ngẩn ngơ, rốt cục ý thức biết mình mặc dù không có chân khí, nhưng thân thể võ giả cường hãn còn đó. Võ giả tu vi gia tăng, chân khí tăng trưởng, đồng thời thân thể cũng được cải tạo. So với người thường cường đại rất nhiều lẩn, Tôn Thế Khôn tuy có lực lượng võ đạo cường đại, nhưng mà ý thức võ đạo còn không có theo kịp.



Tôn Thế Khôn trong lòng mừng thầm, lập tức ra sức hướng về phía mặt biển dũng mãnh lao tới. Vô số cá mập, từ bồn phương tám hướng xông lại. Nếu như chỉ là một hai con, vẫn uy hiếp không lớn, nhưng đối mặt hàng trăm hàng ngàn con cá mập, Tôn Thế Khôn bất cứ lúc nào cũng có thể bị bầy cá mập chia cắt thành tùng mảnh.



Phương Vân nhìn sang Tôn Thế Khôn ở trang bầy cá mập, đau khổ giãy dụa, trong lòng như có điều suy nghĩ.



Ý chí con người, là hậu thiên tạo thành, cùng huyết thống, linh hồn đều không có liên quan gì. Tế ngộ quyết định ý chí một người. Lục này đây đem Tôn Thế Khôn vứt vào trong nước, là đối với hắn một lần cọ xát, đồng thời cũng là thực nghiệm.



Hắn hôm nay thực lực càng ngày càng cao, nhưng một đám thuộc hạ thành Hoài An, còn không có một ai vượt qua cấp Địa Biến.



Nhân tố lớn nhất, cũng không phải lực lượng không đủ, mà là vấn đề ý chí. Ý chí không đủ kiên định, sẽ bị lạc tại bảy mươi hai tầng thế giới dưới lòng đất.



Phương Vân chuẩn bị cứ để Tôn Thế Khôn bỏ đi Ma thần đài, bằng vào thực lực của chính mình, chính thức trùng kích bảy mươi hai tầng thế giới trong lòng đất. Hắn nếu như thành công, như vậy những phương pháp này, cũng có thể dùng ở trên người một đám thuộc hạ của mình ở thành Hoài An.



Những người này, nếu như không thể bước qua cấp Địa Biến. Thì vĩnh viễn vẫn là một tiểu tốt không ra sao. Nếu như bước qua cấp Địa Biến, phong vương bái hầu, sau này có thể chính thức trợ giúp cho hắn.



Tòn Thế Khôn khí lực càng ngày càng nhỏ, hắn cảm giác được ý thức càng ngày càng mơ hồ. Cá mập tựa như vĩnh viễn không có cuối cùng, trên người hắn sớm bị cắn tới huyết nhục mơ hồ, hy vọng duy nhất là vọt tới mặt biển. Mắt thấy cách mặt biển chỉ có hơn năm mươi trượng, nhưng sức lực của hắn thật sự là đã tận lực.



“Biểu ca, cái này chơi xong rồi, hắn nhất định là không thấy được ta...”



Tòn Thế Khôn ý thức dần dần lâm vào mơ hồ, khí lực cũng càng ngày càng nhỏ. Dần dần chìm xuống đáy biển. Lần này là thật tiềm lực đến cuối cùng.



“Ầm!”



Một cỗ nước ngầm từ đáy biển vọt tới, mãnh liệt nâng Tôn Thế Khôn đưa lên mặt biển.



“A”.



Đột nhiên tiếp xúc không khí, Tôn Thế Khôn ý nghĩ thanh tỉnh một phần, sau đó dụng lực, hít mạnh một hơi không khí, mãnh lực phát ra một tiếng thét dài:



“Rốt cuộc đã thoát ra được...”