Hoàng Tộc Đại Chu
Chương 492 : Nấu Rượu Luận Anh Hùng (Thượng)
Ngày đăng: 12:30 18/04/20
Cuối tháng mười, gió thu càn quét. Vạn mộc dần dần hiện dấu hiệu tiêu điều.
“Đem phong thư này, giao cho lão tiên sinh Lưu Chính Huân ngoài thành”.
Phương Vân ngồi ở trong xe ngựa, ánh mắt bình thản, qua cửa sổ xe đưa phong thư ra.
“Vâng, đại nhãn; thuộc hạ tất nhiên sẽ đem thư đưa đến”.
Ngoài xe ngựa, Thiêu Thân giả trang người buôn bán nhỏ tiếp nhận thư, cung kính nói.
“Ừm”.
Phương Vân khoát tay áo: “Đi thôi”.
Thiêu Thân không nhiều lời, xoay người, bước nhanh biến mất trong đám người.
Phương Vân kéo màn cửa xe ngựa lại, dựa vào vách xe ngựa, lâm vào trầm tư, lần này tới kinh thành mục đích đã đạt thành, việc đại ca phong hầu, tất cả đều kết thúc, đã có thể rời kinh thành.
Về phần ngoại công Lưu Chính Huân, Phương Vân vốn có nhiều biện pháp giải quyết. Nhưng mà, hắn cuối cùng chọn dùng lại là thủ đoạn nhu hòa nhất.
Nhân luân là chính lí của thiên địa. Một người trong lòng nếu không tình huynh đệ, bằng hữu, ân cha mẹ, nghĩa hôn nhân võ đạo tu vi cao tới đâu. Cũng cùng cái xác không hồn không khác gì nhau. Cũng giống như cây khô trên núi đá, không chút ý nghĩa.
Sự tình có thể dùng loại phương thức này giải quyết, Phương Vân nhiều ít vẫn tương đối hài lòng. Người có cứng nhắc tới đâu, cũng có một mặt mềm yếu, ngoại công mặc dù không có nói rõ, nhưng hắn rút về văn thứ trình lên lục bộ cũng đủ để cho thấy tâm tính của hẳn.
Chỉ là, ngoại công đã hơn bảy mươi, tính tình ngoan cố đã lâu. Muốn hắn thoáng cái đã hối cải, chủ động hướng về phía hai con của mình nhận lầm, quả thực so với giết hắn còn làm cho hắn khó chịu hơn. Ngoại công cũng quyết không thể làm ra loại sợ tình này. Cho nên, đến cuối cùng, cũng cần Phương Vân thôi động một bước.
“Ngoại công. Có thể làm, ta đã làm, kế tiếp, thì phải xem lựa chọn của người. Con người không phải thánh hiền. Ai có thể không mắc lỗi. Chỉ cần người có thể hối cải, thì Thọ chí mạo điệt, hỉ kim thế nhân tôn mãn đường, niềm vui của thiên luân. Người kiếp này vẫn có thể hưởng thụ được”.
Phương Vân trong lòng thầm nghĩ. Ngoài cửa sổ một tiếng thét to, xe ngựa lập tức hướng
Trong đám người hối hả, Dương Hoằng yên lặng ngồi ở trong xe ngựa, vẫn không nhúc nhích. Đợi cho xe ngựa của Phương Vân biến mất ở cuối đường, Dương Hoằng mới ra hiệu cho tráng hán đánh xe.
“Ta hỏi ngươi, ngươi đã nghe qua cái tên Phu tử chưa?”
“Lãnh tụ Nho gia, am hiểu “Chu Dịch” thôi diễn, sáng chế “Hoàng cực kinh thế”. Cũng trở thành vị đứng đầu ở Lan Đài Bí Uyển kia?” Dương Hoằng có chút nhíu nhíu mày nói.
“Không sai. Ngươi không phải một mực rất kỳ quái Ta vì sao có loại tu vi như hôm nay? Hiện tại ta sẽ nói cho ngươi biết, một năm rưỡi trước, chính là ta tại học cung, bị Dương Khiêm cùng Lý Bình đánh bị thương, hồn phách phiêu tán rời thể, tiến nhập vào cấm địa Mai mai lâm của kinh thành”.
Dương Hoằng sắc mặt đột biến.
Phương Vân liếc mắt nhìn hẳn, uống một hớp trà thơm, tiếp tục nói:
“Ta đi vào trong đó, vừa vặn gặp Phu Tử đang dùng “Chu Dịch”, tại thiên địa trong lúc đó, thay người thôi diễn tương lai đại thế”. “
Dương Hoằng còn chưa có mở miệng, một thanh âm khàn khàn dồn dập bỗng nhiên từ trong giới chỉ bên tay trái của Dương Hoằng truyền ra: “Chu Dịch thôi diễn?!! Hắn đang thay người nào thôi diễn?”
Phương Vân nhìn liếc giới chỉ trên tay Dương Hoằng, cũng không ngoài ý muốn: “Trong khoảng thời gian này. Thượng cổ tông phái đều hiện Thất Nguyên một đám chọn lựa truyền nhân. Ngươi hẳn chính là một vị ở thời thượng cổ đúng không?”
“Ngươi cũng có chút tiểu thông minh. Không sai. Ta xác thực đến từ thượng cổ. Nói cho ta biết, Phu Tử kia rốt cuộc là người ra sao, dùng đứng đầu “Bát Tác” thôi diễn tương lai?” Linh hồn trong nhẫn nói.
“Cái này không thể nói cho ngươi biết, Dương Hoằng. Ngươi còn muốn nghe?” Phương Vân nói
“Nói tiếp đi”.
Dương Hoằng tay nắm lấy chén trà, hơi cúi đầu xuống. Làm cho người ta nhìn không ra vẻ mặt gì trên mặt hắn.
“Ở trong Phu Tử thôi diễn. Ta đã nhìn thấy tương lai mười năm đại thế Dương Hoằng, nguyên bản ở trong vận mệnh, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, ngươi hiện tại vẫn là thất bại, vẫn thống lĩnh những bộ hạ mà ngươi đã hy sinh kia. Mà thời gian ngươi phong hầu, hẳn là ở sáu năm sau. Hơn nữa phong hiệu của ngươi hẳn là Bách Chiến hầu, mà không phải Anh Vũ hầu!”
“Hồ ngôn loạn ngữ! Dương Hoằng. Không cần nghe hắn nói lung tung. Hắn là đang công kích tâm tình của ngươi đó!” Linh hồn trong nhẫn kêu lên.
“Có phải là hồ ngôn loạn ngữ, nhớ lại thoáng cái sẽ biết, Dương Hoằng, hơn nửa năm thôi diễn phát sinh khi ta buộc tội ngươi, ngươi hồi tưởng lại, trong hơn nửa năm này, đã xảy ra chuyện gì!”
Phương Vân thanh âm vừa dứt, lập tức nhìn thấy Dương Hoằng thân hình rung động.