Hoàng Tộc Đại Chu
Chương 810 : Kinh Thiên Phích Lịch
Ngày đăng: 12:34 18/04/20
Phương Vân ở trên đường đi, cũng nghe được tin tức kia.
“Nửa
tháng, triều đình liền tiêu diệt tông phái thứ hai, khủng bố hơn là dưới tình huống Vạn Tượng Tông có chuẩn bị. Thực lực triều đình quả nhiên
vượt xa bề ngoài”.
Phương Vân trầm tư nói.
Đại Chu triều
đối với chinh phạt tông phái, cũng không phải là lần đầu, trong lịch sử, từng nhiều lần xuất quân chinh phạt thanh thế còn lớn hơn. Tông phái có thể tồn tại trong hơn sáu trăm năm Đại Chu triều lập quốc, đều có chỗ
hơn người.
Hơn nữa, tin tức Thiên Tà Tông bị tiêu diệt, đã sớm
truyền khắp thiên hạ, các tông phái đều có đề phòng. Dưới tình huống như vậy, Vạn Tượng Tông vẫn bị tiêu diệt. Chỉ có thể nói rõ, lần này triều
đình đã hạ quyết tâm, chinh phạt cực đoạn.
“Vô Câu đại pháp”.
Tâm niệm khẽ chuyển, đại thủ Phương Vân phất lên, linh hồn một nhóm võ giả
tà đạo, bị cuốn vào trong. Sau khi thân thể rơi xuống chừng mười trượng, lập tức bị cuốn vào Vô Câu đế cung không còn chút gì.
Dọc theo
đường đi, Phương Vân đã trấn áp rất nhiều cường giả tà đạo, linh hồn bọn họ tất cả đều cuốn vào trong Vô Câu đế cung, ở trong quá trình này, Vô
Câu đại pháp của Phương Vân càng lúc càng thuần phục, thực lực cũng đề
thăng ngày càng cường đại.
Sau khi Phương Vân phong ấn những
người này, liền hảo hảo thả ra, tán vào cửu châu đại địa, quét sạch
những tà đạo ma đạo khác. Khôi lỗi dưới tay Phương Vân, vì thế dần dần
như quả cầu tuyết, càng lăn càng lớn.
Trong khoảng thời gian
ngắn, Phương Vân đã tu tập được đại quân khôi lỗi gần trăm người. Sau
khi Thiên Địa Vạn Hóa Chung cùng Vô Câu đại pháp tại Phương Vân đạt đến
Nhị Bách Thiên Long Chi Lực, liền bắt đầu phát huy ra uy lực cấp bậc
khủng bố.
Trong đại quân khôi lỗi này, kém Thiên Trùng Cảnh một
chút cũng có, mạnh hơn một chút cũng có, thậm chí đạt đến Thần Thông
Cảnh đệ nhị cảnh, Mệnh Hồn Cảnh cũng có. Trừ Dịch Thiên lão yêu, Kim
Đồng Chiến Ma hai cường giả Mệnh Hồn Cảnh này ra, Phương Vân còn phong
ấn hai cường giả Mệnh Hồn Cảnh của tông phái thượng cổ khác, Thiên Địa
Ma Hoàng cùng Bách Chiến Kiêu Hoàng.
Trong hai người, Thiên Địa
Ma Hoàng là bá chủ trên tán tu, ở thời kỳ đỉnh phong, tu tập đại lượng
thuộc hạ, chiếm núi làm vua. Chống lại một số tiểu trung tông phái.
Cuối kỳ thượng cổ, vị Thiên Địa Ma Hoàng này cảm thấy nguy cơ, sử dụng bí
pháp, phong ấn bản thân. Trì hoãn thời gian trôi qua, để mình vượt qua
đại kiếp. Cho đến lúc trước không lâu, hắn mới thức tỉnh, chuẩn bị sưu
tập linh hồn, khôi phục trạng thái đỉnh phong. Không ngờ tới, lại lọt
vào tay Phương Vân.
Phương Vân ở trong tòa thành trì này, nhìn thấy một thân tố y, thần sắc trầm trọng Triệu Bá Ngôn.
“Thuộc hạ tham kiến Hầu gia”.
Triệu Bá Ngôn nhìn Phương Vân, mí mắt chớp động, khom người nói.
“Đứng lên đi, rốt cuộc có chuyện gì, cần phải tự mình gặp ta. Ta rời đi bất
quá chỉ hơn nửa tháng, chẳng lẽ bên trong kinh thành, liền có biến số?”
Phương Vân trầm giọng nói.
“Hầu gia…”
Triệu Bá Ngôn ánh mắt phức tạp, do dự không thôi, đôi môi rung động, muốn nói lại thôi.
“Sao?”
Ánh mắt lóe lên, có chút không vui: “Bá Ngôn, rốt cuộc có chuyện gì, nói mau?”
Triệu Bá Ngôn nói chuyện, chưa bao giờ ấp a ấp úng như vậy, vô cùng không
thoải mái. Đây là Phương Vân lần đầu thấy hắn không dứt khoát như thế.
“Bẩm đại nhân, gặp chuyện không may, không phải kinh thành…”
Ánh mắt Triệu Bá Ngôn khẽ động, do dự.
“Rốt cuộc là gì?”
Phương Vân nhíu nhíu mày.
Ánh mắt Triệu Bá Ngôn hoảng hốt, không dám đối mặt với ánh mắt Phương Vân,
cắn răng một cái, rốt cuộc hạ quyết tâm: “Bẩm đại nhân, gặp chuyện không may là Man Hoang…”
“Man Hoang?”
Phương Vân ngây người,
đợi kịp phản ứng, liền theo bản năng là không tin nổi. Man Hoang có phụ
thân trấn thủ, có thể có chuyện gì. Song ánh mắt xẹt qua thần sắc của
Triệu Bá Ngôn, Phương Vân đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, thần sắc chấn
động, huyết sắc trên mặt trong nháy mắt tan biến, trở nên tái nhợt.
“Đại nhân, lão Hầu gia không lâu….quy thiên”.
Triệu Bá Ngôn cắn răng, tiếp tục nói: “Không lâu trước, Man Hoang Chiến Thần
ngủ say hai ngàn năm tỉnh lại. Lão hầu gia vì để cho đại quân thuận lợi
rút lui, một thân một mình ngăn cản…”
“Oanh”.
Như bị một tia sét động trời đánh vào, cả người Phương Vân run lên, hai mắt trợn trừng, trong đầu càng trống rỗng