Hoàng Tộc Đại Chu

Chương 813 : Uy Hiếp

Ngày đăng: 12:34 18/04/20


“Đô Thống” cùng “Vũ Hầu”, là hai chưởng khổng giả cường

đại bất đồng lĩnh vực của Đại Chu triều. Một chịu trách nhiệm chinh phạt tông phái, thuộc hạ cao thủ như mây, một người thống lĩnh binh mã thiên hạ, uy nghiêm vô cùng.



Hai người lĩnh vực khác nhau, không can thiệp chuyện của nhau. Nếu như

so sánh tương đối thử, địa vị Đô Thống, cũng tương đương với Vũ Hầu.



Thần Vũ Hầu chấp chưởng Quân Cơ Xứ, địa vị cùng quyền lợi ở trong quân

đội bình thường, vẫn trên Quan Quân Hầu. Bất quá, một khi đề cập đến

thân phận khác của Phương Vân, thì cho dù là Thần Vũ Hầu, cũng vô pháp

chỉ huy được vị Đô Thống Đại Chu này.



“Phương Vân, ta thấy ngươi vẫn còn chưa rõ ràng ngươi đang nói chuyện

với ai lắm. Chỉ cần liên quan đến quy tắc quân đội của Đại Chu, đều

thuộc về quản lý của bổn hầu. Nơi này là quân chính quy Man Hoang của

Đại Chu, không phải là đại quân chinh phạt. Quốc có quốc pháp, gia có

gia uy. Chỉ sợ cho dù là phụ thân ngươi Phương Dận, cũng bất quá là quản lý quân đội triều đình thôi. Phụ tử Phương gia các ngươi, muốn phụ thừa tử nghiệp, quản lý trăm vạn binh sĩ, chẳng lẽ định tạo phản sao?”



Lời này của Thần Vũ Hầu, nói ra tương đối nặng. Lấy thân phận của hắn,

nói ra lời như thế, đủ làm cho một vương hầu bình thường, toàn gia xử

trảm, vạn kiếp bất phục.



Bất quá, Phương Vân cũng không phải vương hầu bình thường. Ở thời đại

hỗn loạn này, thực lực cường đại, quyết định phân lượng nói chuyện.



“Thần Vũ Hầu, đừng vượt quá giới hạn của ta…”



Phương Vân nhìn Thần Vũ Hầu, đột nhiên tiến lên trước mấy bước, hạ giọng nói:



“Ngươi rốt cuộc có mục đích gì, ngươi biết rõ, ta cũng biết rõ. Nếu

ngươi quả thật muốn quyền khống chế của chi quân đội này, ta sẽ cấp cho

ngươi. Bất quá, ta sợ ngươi quay về không đến kinh thành đâu”.



Phương Vân cũng lười úp úp mở mở cùng vị Thần Vũ Hầu này, trực tiếp xé bỏ tất cả ngụy trang, lộ ra nội bộ trong đó.



Thần Vũ Hầu không muốn Phương gia ở đây, cũng không có hảo cảm với

Phương gia. Điểm này, Phương Vân rất rõ, Thần Vũ Hầu cũng rất rõ. Giống

vậy, Phương Vân đối với Thần Vũ Hầu cũng không có chút hảo cảm nào.



“Ngươi dám uy hiếp ta?”



Ánh mắt Thần Vũ Hầu híp lại, trong con mắt lộ ra một chút hàn quang. Mặc kệ trong lòng kiêng kỵ thực lực của Phương Vân đến mức nào. Hắn chung

quy vẫn là Vũ Hầu Đại Chu, chiến công hiển hách, danh khắp thiên hạ.

Luận về địa vị, đã gần đến Vũ Mục, Thánh Vũ Hầu.
Khác với Thần Vũ Hầu, Thần Vũ Hầu địa vị hiển hách, đại biểu Vũ Mục cùng Nhân Hoàng. Chỉ bằng tầng quan hệ này, Phương Vân cũng không dám dễ

dàng động đến hắn, nhưng bọn hắn thì không nhất định rồi.



“Chủ ý tốt của các ngươi thật là đáng ghi nhận. Lúc trước phong hầu, ta

cũng không chấp nhặt cùng các ngươi. Không ngờ tới, các ngươi cư nhiên

còn dám sinh ra sự tình”.



Thanh âm của Phương Vân, tựa như từng nhát thiết chùy đánh vào trong lòng mọi người.



Đám người Nỏ Nam Hầu, lập tức lo sợ bất an. Ánh mắt càng kinh hãi, cực kỳ lo sợ. Bọn họ không biết, Phương Vân sẽ làm gì bọn họ.



“Các ngươi yên tâm, ta sẽ không giết các ngươi. Ta còn chưa bạo ngược

đến trình độ này. Bất quá, tội chết có thể thoát, tội sống khó tha”.



Phương Vân vừa nói, chân đạp mạnh một cước.



Phanh.



Bùn đất bắn lên, một cỗ chân khí bá đạo, từ dưới chân Phương Vân phóng

ra, chia thành mười cỗ, chấn vào trong cơ thể đám người Nỗ Nam Hầu. Mọi

người đầu tiên là thân thể run lên, như gặp phải sét đánh, tiếp theo sắc mặt như tro, cá người thoáng rủ xuống.



Phương Vân chỉ một cước, liền trực tiếp đánh tu vi những người này xuống mấy cấp. Đánh trở về trước Thoát Thai Cảnh. Vốn tinh phách đã ngưng kết thành, trực tiếp bị đánh tan ra. Dùng thân phận địa vị bọn hắn mà nói,

quả thật còn khó chịu hơn giết bọn hắn.



“Đây là bài học cho các ngươi. Ta cũng không phải luôn có thiện tâm, hảo hảo nhớ kỹ chuyện này, cút đi”.



“Đa tạ Phương đại nhân…”



Mọi người nào dám nói thêm. Tứ Phương Hầu vừa mới tử trận, mọi người

liền tới đoạt quyền, trên đạo nghĩa đã không có chút nhân tính. Sao còn

dám nhiều lời. Về phần những bộ hạ bị trói, ai cũng không dám quản. Quân pháp mặc dù nghiêm, nhưng không nghiêm đến mức, một lần xử tử nhiều

binh lính như vậy.



“Tiểu hầu gia…”



Đợi đám người Nỗ Nam Hầu rời đi, trong quân đội, vài tên võ tướng áo giáp loang lỗ, cùng nhau tiến lên. Khom người thi lễ.



“Không cần đa lễ, chư vị đều là bộ hạ cũ của phụ thân đại nhân ta, một chút lễ số liền không câu nệ đi”.



Phương Vân khoát tay. Hắn nhận ra những người này, lúc trước lưu lại Man Hoang, cũng đã gặp mặt qua một lần.