Hoàng Tộc Đại Chu

Chương 825 : Văn Thần

Ngày đăng: 12:34 18/04/20


"Đáng chết!"



Nhìn thấy người trẻ tuổi do Thủy ma nguyên thư

hóa thành biến mất trong không trung, Trần Bá Tiên bực bội mắng một câu. Phản ứng của hắn quá chập chạp, cũng biết rằng bị Tam Đại Thiên Cơ tiên sinh chơi cho một vố, mà một vố này còn chơi cho hắn không nói được gì.



Nhân Đại Thiên Cơ tiên sinh thực sự là không nói dối, phương hướng mà họ chỉ cũng không sai. Chỉ có điều, cái mà duy nhất mà họ không nói là, sớm đã thông tri cho người của Thủy Ma tông nửa đường ngăn cản.



Ba vị

tiên sinh của Thiên Cơ Đài tính toán rất chuẩn, không sớm không muộn,

vừa hay khiến Trần Bá Tiên ở vào thời khắc cuối cùng nhìn thấy cảnh

Phương gia thứ tử biến mất.



"Ba tên hậu sinh vãn bối, không ngờ lại dám khi phụ trên đầu bản tọa, thực sự cho rằng ta không làm gì được các ngươi ư?"



Thiên Cơ Đài ba vị tiên sinh tuy nhìn thì thấy vẻ ngoài còn già nua hơn Trần

Bá Tiên, nhưng trên thực thể còn nhỏ hơn vị bá chủ của trung cổ này

không biết bao nhiêu lần. Bị mấy đồ đệ của Liên Sơn tiên sinh chơi cho

một vố, Trần Bá Tiên trong lòng tất nhiên không dễ chịu gì, mặt cũng hết xanh rồi lại trắng.



Trong lòng hắn biết rõ rằng, tuy là mượn tay Tam Đại tiên sinh, tạm thời cùng với đạo môn, ma môn thời đại cận cổ

đạt thành liên minh, nhưng loại liên minh này sẽ không kéo dài, hơn nữa

mọi người đều có hiềm khích với nhau, không phải là vững chắc như thiết

bản.



Những hiềm khích này bình thường sẽ không hiện ra, nhưng một khi liên quan tới một chuyện nào đó đặc biệt, lập tức sẽ lộ rõ. Thiên

Cơ Đài cùng với đạo ma tông phái của cận cổ thì muốn hợp tác với nhau,

lợi dụng thực lực của nhau, đồng thời cũng tự phòng bị nhau.



"Cố

nhịn thêm nữa vậy, đợi thiên tượng hổ cắn hổ qua đi, ba tên đệ tử này

của Liên Sơn tiên sinh không thể lưu lại một tên nào, Thiên Cơ Đài cần

phải nhổ tận gốc."



Sát cơ trong mắt Trần Bá Tiên lóe lên rồi tắt

ngay, trong lòng đã có ý nghĩ phải giết Tam Đại tiên sinh. Mấy người này quá lợi hại, làm xáo trộn thiên cơ thiên tượng, điểm này cho dù là Trần Bá Tiên dù cũng tinh thông tiên thiên số thuật cũng không làm được.

Cũng chỉ có người tinh thông Tam Dịch mới có thể làm được.



Hơn

nữa Tam Đại Thiên Cơ tiên sinh trong tay có Đại thiên cơ bàn của Liên

Sơn tiên sinh, cho dù là trong lúc hỗn loạn cũng có thể lưu lại một

đường cho mình, nhìn lén thiên cơ. Điểm này mới là điểm khiến người ta

cố kỵ nhất.



Song, bất luận là Trần Bá Tiên đối với sự hợp tác lần này bất mãn như thế nào, thì cũng không thể không cố nhịn sát ý ở trong lòng. Triều Đại Chu còn đứng sững sững ở đó, người cường đại ở sâu

trong hoàng cung ngay cả Trần Bá Tiên cũng phải không lạnh mà run.



Vào thời khắc như bây giờ, Thiên Cơ Đài còn có dư địa dể lợi dụng, mượn ma giết lừa cũng vẫn phải đợi một đoạn thời gian nữa.



"Tạm thời để các ngươi sống thêm một đoạn thời gian vậy."


"Đại nhân."



Một tiếng gõ cửa vang lên, là giọng nói của nữ tì trong phủ.



"Vào đi."



Lý Công Hữu mở mắt ra,



"Đại nhân, bọn Lý bá ở phòng bếp trong phủ làm ít tức ăn, đưa tới cho đại nhân."



Nữ tỳ vừa nói vừa mở hộp thức ăn ra, là mấy món thanh đạm, còn có một bát canh.



"Đây là?"



Lý Công Hữu nhìn bát canh, nhíu mày nói.



"Đại nhân đoạn thời gian này ngủ không ngon, bọn tiểu nhân biết được nên chuẩn bị cho đại nhân." Nữ tì nói.



Lý Công Hữu do dự một lát, cuối cùng vẫn gật đầu.



"Đại nhân, canh này còn rất mới, ngài nhân lúc nóng mà uống đi."



Nữ tỳ vui vẻ nói.



Lão nho thần cười cười, không cự tuyền phần tâm ý này, cầm muôi, nếm thử một chút.



"Thế nào?"



"Ừ, cũng được."



Lão nho thần gật đầu.



"Đại nhân, đũa của ngài."



Nữ tì đưa đũa tới, sau đó lặng lẽ đứng ở bên cạnh, lẳng lặng nhìn vị đại

nhân đức cao vọng trọng ở trong triều này ăn uống thanh đạm.





Công Hữu ăn rất chậm, nhai kỹ rồi mới nuốt, mỗi một miếng đều nhai nát

rồi mới nuốt xuống. Không liên quan tới gì khác, đây là một đạo dưỡng

thân.



Thấy lão đại nhân trong phủ cuối cùng cũng tựa hồ như có

chút vị khẩu, nữ tỳ đứng ở bên cạnh không khỏi mừng thầm. Từ lúc lục bộ

bị hủy tới nơi, trong phủ trên dưới đều nhìn ra, lão đại nhân cả ngày ưu tư, đứng ngồi không yên, ai ai cũng thầm lo lắng. Cảnh ở trước mắt này, đối với người trên kẻ dưới ở trong phủ mà nói không nghi ngờ gì nữa là

một chuyện rất đáng mừng.



Có điều, nỗi vui mừng này không kéo dài được lâu.