Hoàng Tộc Đại Chu

Chương 827 : Ký Ức

Ngày đăng: 12:34 18/04/20


Tháng mười năm Thiên Mệnh Đinh Hợi, Đại Chu triều chế độ văn võ phân

trị kéo dài hơn một ngàn sáu trăm năm, theo sự ra mặt của Vũ Mục, chấp

chưởng đại quân triều chính, mà chính thức kết thúc. Đại Chu triều tiến

vòa thời kỳ quân chính thống trị, Nho gia dạt ra.



Theo sự lên đài của Vũ Mục, đại quân chinh phạt, đóng ở chín châu, cường giả hoàng

cung, cùng với mật thám Tông Nhân phủ, chặt chẽ liên hệ chung một chỗ.

Tất cả tranh chấp nội bộ, tạm thời toàn bộ gác lại.



Đại quân

chinh phạt bị triệu hồi toàn bộ, tạm dừng kế hoạch chinh phạt tông phái. Đồng thời, điều về thành trì các nơi chín châu trú đóng. Đại quân Thần

Vệ nghe lệnh điều khiển của Vũ Mục, tạm thời cố định mục tiêu là tà đạo

các nơi, cường giả ma đạo. Toàn lực đuổi bắt những đại ma đầu tu luyện

ma công vô cùng tàn nhẫn, huyết tế toàn thành kia.



Đồng thời, Tam Công cùng Vũ Mục gặp mặt, trao đổi hồi lâu. Không ai biết song phương

nói chuyện gì. Chỉ biết, Tam Công bắt đầu triệu tập những đại nho còn

sót lại các nơi, hợp ở Lan Thai Bí Uyển, nghiên cứu “Chu Dịch” do phu tử lưu lại. Đồng thời, Tam Công trợ giúp Lan Thai Bí Uyển, bắt đầu toàn

diện đối kháng Đài Thiên Cơ, thiên cơ nhanh chóng bị quấy nhiễu.



Lần này, Vũ Mục không hề trở về Vũ Mục phủ, chính thức tọa trấn Quân Cơ Xứ, chấp chưởng tất cả đại quyền.



Thánh mười một, Tông Nhân phủ Tông Lệnh Lưu Kế, tiến vào Quân Cơ Xứ, bái

phỏng Vũ Mục. Từ nay về sau, Vũ Mục tạm thời tiếp quản tất cả mạng lưới

mật thám của Tông Nhân phủ. Một mạng lưới khổng lồ, tùy thời hướng đến

mọi nơi chín châu.



Lúc này, Vũ Mục tọa trấn trung tâm, chính thức xử lý toàn diện động tĩnh của đại địa chín châu.



Mỗi một ngày, đều có đại lượng cường giả tông phái, bao gồm cường giả tà

ma, ma đạo thượng cổ bị truy nã, đánh chết. Đại địa chín châu, sóng dậy

mãnh liệt, một cỗ bão táp chân chính, quét qua đại địa.



……….



Ở lúc đại địa chín châu gió dậy mây tụ, thời điểm sắp nổi lên một tràng

bão táp. Phương Vân đã tiến vào một địa phương kỳ lạ, Vô Lương ma vực.



Trước khi thần trí hoàn toàn đánh mất, Phương Vân chỉ thấy màu sắc vô tận,

biến ảo, xoay tròn trước mặt. Trong mơ hồ, Phương Vân cảm giác trước mắt xuất hiện mây mù vô tận, mà một số mây mù tạo thành hình dáng vòng

xoáy. Mà Phương Vân ở bên trong vòng xoáy này, không ngừng rơi xuống.



Cũng không biết qua bao lâu, Phương Vân dần dần bị một cỗ vô nghĩa mê sảng,

từ trong hôn mê, lây tỉnh dậy. Lúc ý thức Phương Vân trở nên càng ngày

càng thanh tĩnh, đạo thanh âm vô nghĩa mơ hồ kia, dần dần trở nên rõ


“Hắc hắc, ca ca lại bệnh rồi”.



Một giọng nói trẻ con từ cửa truyền đến, tiểu nữ hài xuất hiện lúc trước,

đang ở trươc cửa giả làm mặt quỷ với Phương Vân, vẻ mặt cực kỳ tinh

quái.



“Huynh có phải muốn nói cùng Lý lão đầu với mẫu thân, huynh là Đại Chu gì đó, nhi tử Vương hầu gì đó hay không? Hắc, muội thì là

công chúa đó. Lý tiên sinh đúng là không phải thứ tốt, dạy hư nhị ca….”



Một cảm giác cực độ kinh ngạc, cực độ hoang đường, giống như kinh lôi, đánh vào lòng Phương Vân. Lật đổ triệt để ý nghĩ trong lòng hắn.



Bên

cạnh, khuôn mắt đầy nếp nhăn, lưng hơi cung Du Phương lang trung lắc đầu cùng phụ nhân, nhìn tiểu nữ hài tinh quái kia, cũng không nói gì.



Lão lang trung liếc với phụ nhân bằng ánh mắt an lòng, sau đó cung người, mỉm cười nói:



“Phương tiểu ca, ngươi nới ngươi không phải hài tử của mẫu thân ngươi, là từ

một thế giới khác đến. Vậy ta hỏi ngươi, ngươi nói ngươi là ai? Sao tới

nơi này? Còn Đại Chu kia, là Đại Chu nào? Ngưới là hài tử của vương hầu

nào? Các ngươi đã phát sinh chuyện gì? Ngươi còn thân nhân nào….”



Lão lang trung hết vấn đề này đến vấn đề kia, mỗi một chuyện đều liên quan với thân thế của Phương Vân.



Phương Vân lắc đầu: “Vị lão nhân gia này, cũng không phải ta nói chuyện hoang

đường. Chuyện này có nguyên nhân, thật ra ta vốn tên là Phương Vân,

chính là Quân Quân Hầu của Đại Chu triều….”



Thanh âm Phương Vân

đột nhiên ngừng lại, thanh âm càng lúc càng nhỏ, nhỏ lại càng nhỏ. Lần

lượt từng khuôn mặt xẹt qua trong đầu hắn, vô cùng quen thuộc, nhưng

không biết tại sao, lúc hắn muốn nói ra khỏi miệng. Phương Vân lại không nói ra tên bọn họ được. Càng đáng sợ là, Phương Vân cảm thấy, những thứ vốn phải là ký ức chân thật của hắn, đã không còn như xưa, trở thành mơ hồ, hơn nữa còn cực kỳ xa xôi, xa xôi đến mức giống như trong mộng, rồi dần dần biến thành trống rỗng.



Đến cuối cùng, trong đầu Phương Vân, chỉ còn lại một ký ức. Thuộc về một thiếu niên ở sơn thôn, tên là Phương Vân.



Hắn có thể nhận ra lang trung trước mắt, nhận ra phụ nhân, nhận ra tiểu

muội, nhận ra căn nhà, nhận ra từng ngõ ngạch trong thôn. Nhớ tới Lý

tiên sinh đến từ ngoài thôn, ẩn cư trong thôn, kể chuyện cho mình. Nhớ

tới mình thường xuyên đến chỗ hắn nghe hắn kể. Nhớ tới trước đó không

lâu, Lý tiên sinh kể chuyện xong, lưu hắn lại ăn một bữa cơm, sau lúc

trên đường về nhà, đột nhiên ngã xuống, bất tỉnh đi…



Hắn có thể nhớ đến rất nhiều, rất nhiều chuyện, nhưng thứ duy nhất không rõ, chính là trí nhớ chân chính của hắn….