Hoàng Tộc Đại Chu
Chương 82 : Lệ Khí
Ngày đăng: 12:25 18/04/20
Trong lòng của Phương Vân, có một nơi tuyệt đối không ai có thể đụng vào: đó là gia đình cùng người thân. Dương Hoằng chẳng những đã đụng chạm vào mà còn mạnh mẽ đạp nó. Thần sắc của Phương Vân biến đổi liên tục, hắn đang tự đè nén cơn lửa giận từ đáy lòng của hắn.
Ở kiếp này đã có rất nhiều chuyện xảy ra khác với kiếp trước. Ở kiếp trước, Phương Vân sau khi rèn luyện ở mỏ Ba Lâm trở về cũng không có phát sinh chuyện đại ca Phương Lâm bị trọng thương. Nhưng ở kiếp này, bởi vì Phương Vân mà đã xảy ra chuyện Phương Lâm trở thành cấm quân, ngay cả chuyện Dương Hoằng thành Anh Vũ hầu cũng đã xảy ra sớm hơn.
- Lương bá, lập tức chuẩn bị xe ngựa. Ta muốn vào thăm đại ca!
Phương Vân tĩnh táo nói.
- Nhưng mà, thiếu gia, giờ cũng đã muộn rồi. Thời gian được đi vào trong hoàng cung đã gần hết rồi!
Lão quản gia do dự một chút, khuyên.
- Ta biết, Lương bá ngươi giúp ta chuẩn bị ngựa xe là được.
Giọng nói của Phương Vân tĩnh táo, đáng sợ.
- Vâng, thiếu gia.
Lão quản gia thở dài một tiếng, không nói nữa, đi ra ngoài.
Một lát sau, một chiếc xe ngựa chạy nhanh ra Tứ Phương hầu phủ, ở trong bóng tối xuyên qua cửa tây ở hoàng cung, tiến vào doanh địa cấm quanh Đằng Xà.
Ở một đại điện chữa thương, Phương Vân đã thấy đại ca Phương Lâm.
Trong đại điện vắng lạnh, hai gã binh lính cấm quân cùng với hai thiếu nữ bạch y đang đứng thủ hộ bên giường, cũng không thấy Hoa Dương phu nhân ở đâu.
Ở trên giường, Phương Lâm đang được đắp chăn ấm, không nhúc nhích. Bên cạnh chân giường còn có bày mấy cái lọ đựng thuốc, trong phòng tản ra một mùi thuốc nồng đậm.
- Ngươi là…là tiểu hầu gia Phương Vân sao?
Bốn người nghe được tiếng bước chân liền quay đầu lại. Ngây ngốc một chút rồi một người nói.
- Ừ.
Phương Vân gật đầu, thần sắc bình tĩnh đáng sợ.
- Các ngươi ra ngoài chút được không, ta muốn cùng đại ca ta ở chung một chút!
Đây là câu nói đầu tiên của Phương Vân từ khi đi tới.
- Được.
Hai gã cấm quân nhìn nhau hiểu ý, quay đầu lại nhìn Phương Lâm đang ở trên giường không nhúc nhích, vẻ mặt đầy tiếc hận.
Hai người cung nữ bạch y đi qua bên cạnh Phương Vân, do dự một chút rồi dừng lại.
- Tiểu hầu gia, thế tử đã hôn mê mấy ngày rồi. Đại tướng quân đã cho hắn dùng thuốc chữa thương trong cấm quân. Công chúa cũng cho chúng ta một chút chữa thương trong hoàng cung, nhưng chưa có dùng qua. Công chúa cũng rất đau khổ, cũng muốn đến thăm thế tử nhưng đại nhân Võ hầu không cho!
- Công chúa? Các ngươi là Phúc Khang công chúa phái tới?
- Làm sao có thể!
- Chúng ta đã có xem qua thi thể của Ngụy đại nhân, vết thương trí mệnh của hắn là do một quyền vào lồng ngực, cùng với một kiếm xuyên qua đầu. Tu vi của hai người này ít nhất cũng là Trụ Thai cảnh. Mặt khác, toàn bộ pháp khí cũng không thấy nữa. Chúng ta hoài nghi là do Phương…
- Không cần phải nói nữa!
Hiển Hoa phu nhân đột nhiên hét to.
Người bịt mặt sợ hết hồn, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Hiển Hoa Phu Nhân lồng ngực phập phồng, vẻ mặt đáng sợ, bộ dáng như đang muốn ăn người vậy.
Một lúc lâu, Hiển Hoa Phu Nhân hít một hơi thật sâu, mới khôi phục lại bình thường:
- Có tin tức của tiểu súc sinh kia không?
- Phương Vân đã trở lại vào chiêu nay.
Người bịt mặt nói.
- Mặt khác, chúng ta còn phát hiện Cô Xạ quận chúa hiện nay cũng ở trong Phương phủ.
- Cái gì? Cô Xạ quận chúa?
Hiển Hoa phu nhân giật lên.
- Ừ, phu nhân cũng đừng lo lắng. Ngươi của chúng ta đã điều tra qua, Cô Xạ quận chúa đã từng giao thủ với Phương Vân. Phương Vân chính là vì tránh né Cô Xạ quận chúa mà mới vội vàng rời khỏi mỏ Ba Lâm!
- Tất nhiên là như thế. Nhưng Cô Xạ Quận chúa làm sao lại vào Tứ Phương hầu phủ?
Hiển Hoa Phu Nhân nhíu mày.
- Đây cũng là chỗ chúng ta không hiểu nổi!
Người bịt mặt kia cũng mù mờ vô cùng.
Hiển Hoa Phu Nhân cúi đầu trầm tư, ánh mắt lóe lên, đột nhiên nói:
- Tìm một cơ hội, muốn mời Cô Xạ Quận chúa đến phủ lại đây một chút. Mặt khác, ta lập tức sẽ viết một lá thư, ngươi hãy thay ta đưa đến Anh Vũ hầu phủ!
- Vâng, phu nhân!
Người bịt mặt cung kính nói.
- Ngươi đi xuống đi!
Hiển Hoa Phu Nhân phất phất tay, chờ sau khi người bịt mặt đã lui ra ngoài, Hiển Hoa Phu Nhân ngồi yên trong chốc lát, đột nhiên lầm bầm dữ tợn cười lên:
- Hắc hắc, nếu như đã giết không được Phương Vân, vậy thì tên Phương Lâm kia chết đi cũng được!