Hoàng Tộc Đại Chu

Chương 858 : A Khách Lưu Tư

Ngày đăng: 12:35 18/04/20


"Vù!"



Sóng nhiệt cuốn từng mảng lớn nham thạch bay lên, hất ra ngoài. Bên dưới sóng nhiệt nham thạch cuồn cuộn, một ma chưởng khổng lồ bay ra, tóm về phía sơn cốc.



Thủ chưởng này đỏ rực, bên dưới da thịt nứt toác phun ra từng mảng lớn khói và lửa lưu huỳnh. Bóng mà nó hắt xuống trực tiếp bao trùm cả sơn cốc.



"Nhân loại bé nhỏ giống như con sâu cái kiến, ô, A Khách Lưu Tư ban cho ngươi tử vong!"



Uy áp tới từ ma vật cao cấp bao trùm cả khu vực dung nham, ma nhân ở trong sơn cốc rầm rập quỳ xuống, thân hình run lẩy bẩy, đây là sự kính úy và sợ hãi từ sâu trong linh hồn của ma nhân đẳng cấp thấp với ma vật đẳng cấp cao.



Phong Thái Thương không ngừng giết chóc, cuối cùng cũng dẫn tới sự chú ý của vị ma vật này, hơn nữa còn tự mình ra khỏi sâu trong nham thạch, muốn kích sát Phong Thái Thương.



"Vù!"



Tiếng gió gào thét, cả sơn cốc giống như là sắp bốc lên trời, ma chưởng cự đại đã dùng tốc độ giống như là thiểm điện tóm xuống dưới. Phong Thái Thương quỳ trong sơn cốc, ý thức không còn tỉnh táo hoàn toàn. Song, cho dù là là lúc hắn tỉnh táo, với tình huống của hắn lúc này cũng không thể nào đối phó được với ma vật cao cấp.



Mắt thấy Phong Thái Thương sắp táng thân ở đây, dị biến đột nhiên phá sinh.



"Vù!"



Quang mang lóe lên, một thanh trường kích đồng xanh dài gần vạn trượng đột nhiên từ trên trời rơi xuống, trong nháy mắt liền xuyên qua tầng tầng hư không, dùng tốc độ khiến ngươi ta không thể nào tránh kịp một kích xuyên qua ma chưởng khổng lồ ở phía trên sơn cốc, găm chặt nó xuống đất.



"A!"



Ma vật ở dưới dung nham cuối cùng cũng gào lên một tiếng, lộ ra bản thân chân chính của y. Đây là một ma vật đỏ rực kỳ dị, cao tới mấy vạn trượng. Y trông như người mà không phải người, như thú mà không phải thú. Có mũi và sừng của trâu, có móng sắc của chim, có râu giống như dê núi và móng của lừa.



Lúc y há miệng ra liên phun ra hỏa diễm nóng rực, lúc ngậm miệng lại thì mũi thở ra khói.



"A!"



Khuôn mặt của ma vật co quắp, lộ ra vẻ đau đớn: "Nhân loại, ngươi là ai mà dám đối địch với ma tộc dung nham chúng ta, làm bị thương thân thể của A Khách Lưu Tư ta?"
Tu La võ tướng không nói nhiều nữa, toàn tâm liệu thương cho Phong Thái Thương. Lão đã đi theo Phương Vân, nhưng chuyện lông gà lông vịt tức nhiên là phải thay Phương Vân xử lý, nếu không cũng không cần lão đi theo làm gì.



Từng luồng khí từ trong cơ thể Phong Thái Thương bốc ra, sắc mặt của hắn đần dần hồng hào hơn.



"A Khách Lưu Tư, thân thể của ngươi chắc có thể thu nhỏ lại chứ?"



Phương Vân nhìn A Khách Lưu Tư ở bên cạnh, nói. Y đứng trong nham thạch nóng chảy, cơ hồ là cao ngang với tòa nham thạch này, thân là ma vật cao cấp, y cho dù là thu nhỏ lại thì cũng vẫn cao hơn ngàn trượng.



Có điều, cũng bởi vì có gã đứng đây, khí tức tán phát ra có thể ngăn cản nhưng ma nhân khác, phòng chúng làm phiền.



"Không, không được!"



A Khách Lưu Tư lắc đầu như gõ trống: "Ma nhân cao cấp như chúng ta căn bản là không thể thu nhỏ lại được nữa."



"Thật ư?"



Phương Vân nhíu mày, một lát sau, tay vỗ mạnh một cái, Quán đỉnh đại pháp lại một lần nữa được tế ra, môn công pháp súc cốt dịch cân, thu nhỏ thể hình lập tức đánh vào tỏng cơ thể của A Khách Lưu Tư.



"Đây là một bộ võ công tâm pháp, ta đã trực tiếp ngưng luyện ra phù triện công pháp, đánh vào trong cơ thể ngươi. Hiện tại ngươi cứ chiếu theo công pháp mà vận hành một làn!"



Phương Vân ra lệnh, căn bản không cho y dư địa để lựa chọn.



Phương Vân lại không biết rằng, đối với sinh vật của thế giới ma nhân mà nói, thể hình đại biểu cho tự tôn và kiêu ngạo, thể hình càng lớn, đại biểu cho địa vị và năng lực của ma nhân càng cao.



Phương Vân bảo A Khách Lưu Tư thu nhỏ thể hình, giống như là ở thế giới nhân loại, bảo một dũng sĩ cởi bỏ khôi giáp, cúi đầu xuống, làm ra bộ dạng ăn xin vậy. Có điều, cho dù là hắn biết thì e rằng cũng không thèm để ý tới suy nghĩ của A Khách Lưu Tư



"Vâng, thưa chủ nhân!"



A Khách Lưu Tư gật đầu một cách không cam tâm tình nguyện, thân hình khổng lồ lập tức thu nhỏ lại, không ngờ lại thu nhỏ tới mức như một con mèo, có chút ủy khuất đứng dưới chân Phương Vân, nước mắt vòng quanh nhìn hắn.