Hoàng Tộc Đại Chu

Chương 877 : Vũ Mục Ra Tay

Ngày đăng: 12:35 18/04/20


Cả không gian đột nhiên trở nên tĩnh lặng. Khong ai ngờ được

rằng, trong bóng tối, hữu hộ pháp ở ngay dưới mắt moi người chết tại cửa nhà. Hơn nữa lại không có bất kỳ dư địa để phản kháng nào mà chết ngay

tại đó.



Người ở đây, đại bộ phần đều chưa từng gặp Vũ Mục. Nhưng

nhìn thấy một thân quân phục Đại Chu chói mắt ấy, thân phận của đối

phương liền đã lồ lộ ra đó. Mà chính bởi vì vậy cho nên mới có nhiều

người kinh ngạc.



Người của Đại Chu vì sao lại ở đây? Vì sao hữu hộ pháp mà cũng không phát hiện ra?



Không chỉ là người của Trung Cổ minh đứng đầy trong không gian, ngay cả minh

chủ Trung Cổ minh Trần Bá Tiên hóa thành một quả cầu nóng bỏng ở trên

không trung vào sát na đó bởi vì chấn kinh tới cực độ mà trong đầu là

một mảng trống rỗng.



Vũ Mục, không ngờ lại là Vũ Mục của triều Đại Chu!



Cảnh giới võ đạo của hắn chú định h so với hữu hộ pháp thì phải phát hiện ra sự tiềm nhập của đối phương sớm hơn. Không gian này là tạo vật của hắn, mỗi một đồ vật đều là hắn sáng tạo ra. Cho nên bất kỳ chân khí dị chủng xâm nhập nào hắn cũng đều có thể phát hiện ra ngay. Nhưng khi chân

chính phơi bày ra thì Trần Bá Tiên mới phát hiện mình vẫn chấn kinh như

vậy.



Vì sao lại là Vũ Mục, y không

phải là ở đế đô của triều Đại Chu tọa trấn quân cơ xử ư? Y muốn làm gì?

chẳng lẽ bằng vào một mình y mà muốn đơn thân độc mã, tiêu diệt Trung Cổ minh ư?



Vô số câu hỏi lướt qua trong đầu hắn, trong đầu Trần Bá

Tiên là một mảng trống rỗng. Địa vị của Vũ Mục quá đặc biệt, đặc biệt

tới mức y trước giờ chưa từng nghĩ, vị quân thần của triều Đại Chu này

sẽ tự mình hàng lâm ở Trung Cổ minh phúc địa của hắn.



Vũ Mục

không để ý tới sự kinh ngạc của người nơi đây, khóe miệng của y tuy lộ

ra một nụ cười, nhưng trong lòng thì rất bình tĩnh. Tất cả, bao gồm cả

phản ứng của mọi người đều nằm trong kế hoạch của y.



Đúng vào lúc mọi người bởi vì sự có mặt đột ngột của y, trong lòng không kịp có phản ứng, đang kinh ngạc không thôi thì Vũ Mục đã giơ thủ chưởng của mình

lên.



"Ầm ầm!"



Trong nháy mắt, trong không gian Trung Cổ

phúc địa, gió nổi mây tụ, mây đen hình lốc xoáy vô cùng từ bên trên đỉnh đầu của Vũ Mục cuốn ra. Ầm ầm, từng đạo điện xẹt từ trung tâm của lốc

xoáy bắn về bốn phương tám hướng.



Khí áp trong cả không gian đột

nhiên đại tăng. Trong nháy mắt, dưới ánh mắt của mọi người, một bức họa

không lồ xòe ra ở trung ương của lôi vân. Trên bức họa này, địa thế nhấp nhô, sông núi dày đặc. Vô số đồi núi cao chót vót. Mà ở giữa đồi núi,

chỉ thấy tinh kỳ phấp phới, binh sĩ chen chúc, toàn thân võ trang đứng ở trên sông núi, cúi nhìn xuống dưới.



Bên trên bức tranh này, càng có lôi vân mịt mù, từng hoàng kim chiến thần khí tức khủng bố đứng

trong hư không. Trong hai mắt, ánh sáng phóng ra giống như điện xẹt, sắc bén mà lãnh khốc. Đó chính là ánh mắt giống như hổ báo đang nhìn vật

săn của mình.



"Càn Khôn đồ!"
Trời đất rung chuyển, trong hư

không giống như là nổ ra ngàn vạn thái dương. Va chạm kịch liệt, khiến

cho cả đại địa đều lung lay kịch liệt. Chỉ một lát sau, mấy tiếng hô

thảm ngắn ngủi truyền ra từ không trung. Đồng thời còn vang lên một hét

sợ hãi, bất khả tư nghị.



"Tam Hoàng đạo thống! Ngươi!"



Khi ánh sáng tan hết, một thân hình mang theo máu me bay ra. Thân ở trên hư không, lập tức phun ra một bụm máu đen, đồng thời thi triển ra một môn

bí pháp kích phát tiềm năng: "Hạo thiên đại pháp, độn!"



Trần Bá Tiên thân hình lảo đảo, chỉ thoáng cái lập tức bị trọng thương.



"Đuổi theo!"



Ở bên cạnh Vũ Mục, một nam tử khôi ngô, mặc hoàng kim chiến giáp, bá khí kinh thiên nói. Thân hình khẽ động, định đuổi theo.



"Không cần, để cho hắn đi!" Vũ Mục xua tay, hờ hững nói.



"Hả?"



Thần Vệ đại đô thống, nhất đại Võ hầu Võ Vô Địch quay người lại, hai mắt trong lúc đóng mở bắn ra kim quang.



"Vũ Mục, ngài có ý gì vậy? Người này là kẻ thủ ác, hiện tại truy đuổi vẫn còn kịp, ngài xác định là muốn thả cho hắn đi chứ?"



"Ừ?"



Vũ Mục khẽ ngẩng đầu lên, nhìn về phía Trần Bá Tiên bỏ chạy, lạnh lùng

nói: "Người này, ta còn có chỗ cần dùng hắn, để cho hắn đi đi! Đợi cơ

hội chín muồi rồi thu hoạch!"



Nói xong, Vũ Mục phất tay áo, quay người lại, bay xuống dưới.



Thần thái của y rất thản nhiên, trên mặt không có chút ba động nào.



Vũ Vô Địch nhíu mày, có điều lập tức như nghĩ ra gì đó, trong lòng run

lên: "Ngài muốn dùng hắn để khiên chế tông phái cận cổ và thượng cổ ư?"



Vũ Mục chỉ cười không trả lời. Các đại tông phái cận cổ và các tông phái

thượng cổ làm việc rất thần bí, nhưng không giấu được y. Sự diệt vong

của Trung Cổ minh, nhìn thì ngẫu nhiên như thật ra là tất nhiên. Đây là

kết quả của các phương dung túng.



Các phương cần một kẻ chịu tội

thay, để triều đình phát tiết lửa giận. Mà triều đình cũng quả thật là

cần một mục tiêu để trút giận. Song phương đều đạt được thứ mà mình cần. Chỉ vậy mà thôi.



Trần Bá Tiên là một kiêu hùng, không phải là kẻ ngu. Mình lần này tha cho hắn một mạng, chắc hắn sẽ hiểu.



"Thu quân!"



Chiến tranh đã kết thúc. Trên đại địa, võ giả của Trung Cổ minh phơi thây

ngoài đồng hoang. Vũ Mục giơ tay lên, vừa dứt lời liền lập tức ly khai.