Hoàng Tộc Đại Chu
Chương 885 : Mảnh Vỡ Mệnh Tinh
Ngày đăng: 12:35 18/04/20
Dưới sự theo dõi của vô số ánh mắt, trong hư không ở ngoài ba mươi
vặn dặm, ngôi sao khổng lồ đen tối đó cuối cùng cũng ầm một tiếng vỡ
nát. Ba động của hắn trong nháy mắt đạt tới đỉnh cao.
"Ầm ầm!"
Thanh âm cực lớn, trong hư không ở ngoài ba mươi vạn dặm chấn động. Trong
nháy mắt, mấy chục vạn mạnh sao đã nổ tung ra trong tiếng động cực lớn
này.
"Cướp đoạt!"
Ở các nơi của thần châu, mọi người trong lòng rúng động, lập tức từng đạo tinh khí bốc lên, quang mang sáng
ngời. Tranh đoạt vào thời khắc này đã lại một lần nữa đạt tới cao trào.
Mệnh tinh của Phương Vân đã vỡ tan, điều này đã thành sự thực, không thể ngăn cản được.
Trùng kích mệnh tinh, nguy hiểm trùng trùng. Thời khắc này, không nghi ngờ gì nữa là lúc võ giả yếu ớt nhất. Nhưng số đại diễn là năm mươi, trời dùng bốn mươi chín, mà số một của nó thì không
cần. Số một này chính là sinh cơ, là tuyệt xử phùng sinh.
Đối với võ giả trùng kích mệnh tinh mà nói, số một này chính là thời gian. Chỉ
có nắm chắc được thời gian, trước khi tất cả can thiệp vào, đánh vỡ mệnh tinh. Vậy thì cho dù là hung hiểm có lớn hơn nữa thì cũng có thể thành
tựu mệnh tinh. Có điều, đánh vỡ mệnh tinh, tất cả những điều này không
phải là kết thúc mà là vừa mới bắt đầu.
Mệnh tinh của võ giả,
không chỉ ấn chứa vận mệnh, là sự trói buộc đối với võ giả, đồng dạng
còn ẩn chứa một đạo tiên thiên mệnh hồn của tất cả sinh mênh khi mới đản sinh.
Chính bởi vì có một tia thiên tiên này mới có mệnh hồn đi
cùng với sinh mệnh trụ thai, tất cả mới có sự tồn tại của mệnh tinh. Cho nên mệnh tinh đối với võ giả mới quan trọng như vậy. Không oanh phá
mệnh tinh thì không thể nào ngưng tụ mệnh hồn.
Tất cả sinh mệnh
lúc đản sinh, chín mươi chín phần trăm mệnh hồn theo mệnh hồn nhập thể,
sau đó diễn hóa thành ngũ tạng lục phủ, tứ chi bách hài. Mà một phần
trăm tiên thiên mệnh hồn thì lưu lại trong thiên đạo, cuối cùng hiển hóa thành mệnh tinh.
Một đạo mệnh hồn này ở trong mệnh tinh tuy cực
mỏng, chỉ chiếm một phần trăm của mệnh hồn hoàn chỉnh. Nhưng đối với võ
giả mà nói thì cực kỳ quan trọng. Chỉ có linh hồn viên mãn mới có thể
từng bước bước lên cảnh giới cao hơn.
Đây cũng là vì sao, võ giả
tấn thăng cảnh giới cuối cùng của võ đạo cần không ngừng chém đứt mệnh
hồn, địa hồn và thiên hồn. Muốn từ mệnh tinh bước vào Mệnh Hồn cảnh, vậy thì phải luyện ra được một tia tiên thiên hồn phách trong mệnh tinh.
Cho nên, bước thứ hai của trùng kích mệnh tinh chính là thu thập tất cả
những mãnh vỡ của mệnh tinh, dung hợp cho thất phách, hóa thành mệnh hồn để chuẩn bị. Những mảnh vỡ này, nếu như để mất một khối cũng có thể
khiến hồn phách của võ giả đó sản sinh tì vết, từ đó mà ảnh hưởng tới tu vi võ đạo sau này.
Câu lão tổ, đánh lui chúng nhân, lại thuận thế thu lại gần như tất cả
mãnh vỡ mệnh tinh. Tất cả những việc này nói thì chậm, nhưng chỉ trong
thời gian điện quang hỏa thạch. Tất cả động tác liền một mạch, không hề
có sơ hở.
Khi những người khác phản ứng lạnh thì mãnh vỡ mệnh tinh của của Phương Vân chỉ còn lại có mấy mẩu rơi rớt ở bên ngoài.
Mà lúc này, Phệ Ma tông chủ và Vũ Mục, Huyết Ma tông chủ và Thánh Vu giáo
chủ, Minh Vương và Doanh hoàng lại giằng co lẫn nhau, không ai ra tay,
không ai động thủ.
Bởi vì mọi người đều biết rằng, kết quả khi
mọi người động thủ vẫn là ngang ngửa, hoặc là dẫn tới một trận đại chiến thảm liệt hơn.
Vì một hậu bối trẻ tuổi mà sinh tử tương đấu như
vậy, rõ ràng là cực kỳ không đáng. Cho nên, vẫn chỉ trơ mắt nhìn tên
thanh niên này thu lại mảnh vỡ mệnh tinh của mình. Đây có lẽ là kết quả
sau cùng!
Khi Phương Vân thu lại mãnh vỡ mệnh tinh, ở dưới đất có một người khách không mời mà tới ngoi lên.
"Là ai? Ra đi!"
Tu La võ tướng nhìn tinh không, vốn đang vui mừng, nhưng đột nhiên khí tức ba động, lão cảm giác được một cỗ nguy cơ cực kỳ cường liệt. Khác với
Man tộc chiến thành A Lạp Cổ Ba Nhĩ, người này khiến lão có một loại cảm giác dựng tóc gáy.
Rất cường đại, đối thủ phi thường cường đại.
Rất rõ ràng, đối phương cũng không định che giấu thân hình.
"Ta! Chiến Ma tông chủ!"
Giọng nói hùng hồn, bá khí lẫm liệt. Thanh âm vừa dứt, ở chỗ cách Tu La võ
tướng mười dặm, không gian nứt ra, một nam tử thân hình to lớn, mặc
chiến giáp cổ xưa màu xám, tóc tai tán loạn, bằng không đứng trên đại
địa.
Nam tử này đâu tóc tán loạn, tung bay theo gió, ánh mắt lạnh lùng, so với đao kiếm còn sắc bén hơn. Trên trán hắn có một vét sẹo
ngoắn ngèo, từ trên trán men theo mi tâm, sống mũi, một mực kéo xuống
tới tận môi. Trông giống như mặt bị người ta chém thành hai nửa, cực kỳ
dữ tợn.
Thân hình của hắn vô cùng cao to, người của Tu La võ
tướng cũng tính là khôi khô. Nhưng còn cao chưa tới ngực hắn, phải ngẩng mặt lên mới nhìn thấy hắn.
Người này hai tay rủ xuống, tay phải nắm lấy một thanh chiến kiếm màu trắng xám trên đùi.
Người này vừa xuất hiện, Tu La võ tướng lập tức cảm thấy một cảm giác như đứng nguy cơ trước giờ chưa từng có.