Hoàng Tộc Đại Chu
Chương 944 : Vực Sâu Bi Thương (2)
Ngày đăng: 12:36 18/04/20
Từng cơn bão Hắc Ám, giống như một con mãnh thú gào lên, khiến vực
sâu bi thương trở thành nấm mồ lớn của võ giả. Dù là Phương Vân, trong
cơ thể đã có sáu pháp tắc không gian, trên tay lại có Thiên địa vạn hóa
chung, đi vào vực sâu đau thương này cũng rất vất vả.
Sau khi
pháp tắc không gian mất trật tự, bao gồm tất cả các chiều trong không
gian đã mất đi ý nghĩa truyền thống của nó. Mọi trực giác đều mất tác
dụng. Phương Vân cũng phải nghĩ kĩ lắm mới có thể tìm thấy chút quy luật trong cuồng phong hỗn loạn, miễn cưỡng đi sâu vào trong vực sâu tiếp!
Nhưng con đường tiến lên hoàn toàn không thể dùng thuẫn đi thẳng, mà lại ngoằn nghèo, hoàn toàn không có quy luật.
Mà đây vẫn chỉ là bờ vực mà thôi, chưa vào đến bên trong vực. Cũng tức là, những thứ mà Phương Vân phải đối mặt chỉ là một phần rất nhỏ của vực
sâu bi thương.
Khoảng sáu canh giờ sau, Phương Vân dừng lại trong cơn cuồng phong.
"Thảo nào những võ giả vào đều một đi không trở về, bình thường trong sáu
canh giờ, ta đã đi hết từ bắc chí nam, từ đông sang tây thần châu Trung
thổ. Nhưng bây giờ, lại vẫn chỉ ở bờ vực của vực sâu bi thương, không
thể vào trong được trung tâm của vực"
Phương Vân ngồi thiền lại,
ánh mắt sáng lên, thần sắc suy tư, hắn tuy có thể không để ý đến phong
bão Hắc Ám ở đây, nhưng hao phí chân khí trong vực sâu bi thương khiến
hắn không thể không dừng lại.
Hao phí chân khí trong vực sâu, rõ
ràng, tuy xung quanh không nhìn thấy địch thủ, nhưng địch thủ thực sự
chính là phong bão Hắc Ám, muốn sinh tồn phải tiêu hoa lượng lớn nội
lực.
Phương Vân phải dừng lại bổ sung, sáu canh giờ chưa đến nỗi
khiến chân khí hắn cạn kiệt, nhưng ở nơi nguy hiểm này, phải giữ hơn nữa chân khí trong đan điền, để đối phó với nguy cơ đột biến.
Đối với võ giả mà nói, đi vào khu vực nguy hiểm, đây gần như là bản năng và ý thức.
Gió vẫn gào rít bên tai, từng cơn phong bão Hắc Ám đi lại trong không gia
vô tận. Phương Vân điều khí giây lát, mở mắt ra, nhìn xung quanh, chợt
nảy ra một ý tưởng: "Cứ đi thế này không được, nếu cứ chống chọi với
phong bão thì tiêu hao quá nhiều chân khí, một khi cơ biến, không thể
ứng phó trong trạng thải đỉnh phong, thì sẽ rơi vào hiểm cảnh..."
phong.
Những trận phong bão không ngừng bị Phương Vân đánh vỡ,
sức mạn cuồng bạo trong đó bị Ngũ địch cốt hoàng hấp thu. Sức mạnh mới
này khiến cho xương khớp của bộ xương liền mạch hơn, chắc chắn hơn.
Có sự giúp đỡ của Ngũ địch cốt hoàng, không trận phong bão nào cản được
Phương Vân, hắn đi nhanh hơn hẳn, càng đi sâu vào trong vực.
Khi
Phương Vân vượt qua được lớp phong bão thì vài khúc xương trắng ởn xuất
hiện, bay lơ lửng trong không trung, giống như béo trên nước.
Mọi thứ đều rất yên tĩnh, thế nhưng khi Phương Vân dùng bộ xương đi vào
trong phong bão thì lại có thay đổi khác thương. xem chương mới tại
tunghoanh(.)com
"Đây là... Lại có người dám vào vực sâu bi thương sao, muốn tự tìm cái chết chắc!"
Một ý niệm mong manh biến thành một gợn sóng mỏng xuất hiện trong bóng đêm. Chớp mắt, chỉ thấy những mảnh xương khô trong bóng đêm đột nhiên bị một sức mạnh vô hình kéo lại gần nhau.
Các mảnh xương ghép vào nhau thành một bộ xương hoàn chỉnh.
Bộ xương đó đứng dậy, hai hốc mắt phát sáng, hai quang mang màu đỏ au sáng lên, trông vô cùng kì dị.
"Bao nhiêu lâu rồi mới có người không biết sống chết xông vào đây!"
Bộ xương đó lắc đầu, năm ngón tay duỗi ra, chỉ nghe thấy tiếng kêu to, sâu thẳm trong bóng đêm, một tia chớp thoáng hiện, rơi vào tay hắn. Đây là
một khoát kiếm màu đen kiểu dáng khá cổ, thân kiếm có hai mặt, đều nạm
bảo thạch màu đỏ lự.
Thanh kiếm rơi vào tay bộ xương, lập tức
rung lên, phát ra âm thanh như nghìn vạn linh hồn ai oán, đồng thời bảo
thạch hai mặt thân kiếm sáng lên, một hỏa diệm tràn ra.
Bộ xương đứng dậy, không chút chần chừ xoay lại đâm kiếm về phía Phương Vân, động tác dứt khoát, không có động tác nào thừa.
Bộ xương mang kiếm bước lên ba bước, máu, thịt, gân, với tốc độ có thể
thấy bằng mắt thường mọc ra từ bề mặt bộ xương, Bước đến bước thứ tư thì mái tóc trắng xuất hiện.
Bộ xương trắng di chân, một tiếng nổ vang lên, mang theo sát khí, hóa thành một tia chớp biến mất trong hư không.