Hoàng Tộc Đại Chu
Chương 947 : Phong Bão Cự Nhân
Ngày đăng: 12:36 18/04/20
“Thật là một thanh kiếm kì dị!”
Phương Vân búng ngón tay trỏ lên mặt thanh kiếm, không thèm nhìn người
đàn ông tóc trắng. Thanh kiếm rung lên phát ra tiếng kêu uông uông, phát ra tiếng rên ưm ưm, toát lên vẻ tà ác và âm u khó tả, dường như có một
con tà long đang gầm gừ trong vực vậy.
"Đáng chết! Đáng chết! Đáng chết!" Trong hàng vạn trượng, có một bộ
xương trắng ởn run run từ từ đứng dậy, nói liên tục ba từ Đáng chết.
Quyền vừa rồi của Phương Vân làm rơi hết huyết nhục của hắn, chỉ còn lại chút thịt vụn vẫn dính trên xương, trông vô cùng kinh khủng chết chóc.
"Hả?"
Phương Vân hơi chớp mắt, dường như có vẻ bất ngờ quyền vừa nãy lại không giết được cường giả không rõ lai lịch kia.
"Một võ giả Mệnh hồn cảnh giới bé nhỏ lại dám đoạt lấy thứ của ta! Ta
vốn chỉ định cho người cái chết sáng khoái. Nhưng hiện giờ, ta muốn linh hồn ngươi, vĩnh viễn phải gào thét trong vực sâu này!"
Bộ xương bị Phương Vân đánh cho dóc hết thịt này cắn răng, một sát khí
tỏa ra từ người hắn như cường triều. Từng mảng thịt còn sót lại bay lơ
lửng trong không trung như có sức sống, rồi hội tụ lại, trong chớp mắt
lại tại nên diện mạo vốn có của người đàn ông tóc trắng kia.
“Uông, uông!”
Đồng thời, không gian bồng bềnh, một sức mạnh vô hình tỏa ra từ người
tóc trắng kia, truyền tới mọi ngõ ngách không hư không. Lát sau, một
hồng lưu chí âm chí dương đi theo một đường thẳng nhập vào trong bộ
xương.
Cướng giả thần bí này đã bị Phương Vân dùng Ngũ đế tinh túc quyền rút
hết tinh huyết toàn thân, tuy phục hồi lại được hình thể, nhưng sức mạnh chưa phục hồi. Nhưng nay có được sức mạnh này, chỉ trong giây lát, khí
tức của hắn cao lên như thuyền lên theo nước dâng, từ thiên xung nhị
phẩm lên thần thông nhất trùng, nhị trùng, tam trùng, hơn nữa vẫn còn
đang tăng lên.
“Ầm, ầm!” một sức mạnh hắc ám như triều tịch từ nơi các Phương Vân hàng vạn trượng ập tới. Sức mạnh này mang đầy tính chiếm đoạt và hủy diệt.
Hư không chợt có âm phong kêu u u, như hàng vạn vạn oan linh đang gào
thét.
Cảm nhận được sự thay đổi này, Phương Vân cười nhạt: “Ta biết ngươi đúng là có tấm thân bất tử, thì ra đây chỉ là một hóa thân của người, thảo
nào ăn một chưởng của ta mà vẫn không chết. Nhưng, có đúng là ngươi cho
rằng bản thể của ngươi năm trong vực sâu, ta không làm gì được không?”
Người này không dùng quy tắc chi lực, Phương Vân vẫn chưa phát hiện ra.
Nhưng một khi dùng đến quy luật thì dùng sức mạnh bản thể không qua mặt
được cường giả cấp số như Phương Vân.
cuộn lên, rồi biến mất tăm mất tích.
“Phong bão cự nhân?!” Phương Vân kinh ngạc, dường như nhớ đến điều gì
đó, chợt ngẩng đầu lên nhìn ra xa mà không khỏi thất kinh.
Đây đâu phải là sóng nước gì đâu, chỉ là một thủy lang cao mấy chục
trượng do cự nhân hóa thành. Cự nhân này màu đen xám, ánh mắt sáng quắc. Mỗi khi mắt sáng lên lại có một tia chớp hiện ra, trong tay hắn có một
tam xoa kích đang đi trong phong chi uông dương!
Thần thái cự nhân này rất hung mãnh, hung mãnh giống như Kim cương vậy,
trong cơ thể hắn có ngưng tụ được nguyên tố phong bão khó hiểu. Phong
bão nguyên tố này luôn trong trạng thái không ổn định, giống như một
ngọn núi lửa, có thể nổ bất kì lúc nào. Mà thực ra là cũng bùng nổ rồi.
Xung quanh cự nhân này nhoằng nhoằng ánh điện, tiếng sấm, hải lang và
phong bão. Thứ gì cũng đáng để võ giả Truyền kỳ phải lùi lại, còn sức
mạnh hủy diệt trong người cự nhân thì không khỏi khiến Phương Vân lạnh
gáy.
Với năng lực hiện nay của Phương Vân, căn bản không thể nào đối phó với
cự nhân. Có là võ giả Địa hồn cảnh giới, nếu không phải tu vi cao thâm, e là khó chiếm thượng phong!
“Phong bão cự nhân!”
Nghĩ đến tiếng hô hoán mơ hồ lúc nãy nghe được, Phương Vân cuối cùng đã
hiểu ra, trước mắt mình là sinh vật gì. Hắn vốn tưởng rằng, thứ mình
nhìn thấy chỉ là một cự lang đặc biệt mạnh trong phong chi uông dương,
nhưng khi nhìn rõ thì mới biết, căn bản đó là mắt cá chân của cự nhân.
“Ma thân viễn cổ cũng đã tuyệt diệt rồi, trong vực sâu này sao lại có sinh vật đáng sợ thế này!”
Phương Vân bất giác cảm thấy căng thẳng cực độ, năng lượng của cự nhân
này căn bản không thể kháng cự được. Điều duy nhất đáng cảm thấy may mắn là, đối với cự nhân mà nói, Phương Vân quá nhỏ bé, hoặc có thể với cự
nhân, Phương Vân chỉ là một hạt cát, không khiến hắn chú ý.
Nhưng có như vậy thì khi hắn đi quan, làm sóng nước dấy lây cũng đủ là một sự uy hiếp với Phương Vân.
“Gừ rừ!” Một âm thành gào rống khó hểu phát ra từ miệng cự nhân, cả
phong chi uông dương chấn động, Hàng nghìn hàng vạn cự lang xuất hiện,
cuốn lên cao hàng nghìn trượng, đồng thời tán ra từ trung tâm là cự
nhân.
“Cái này… cự lang của phong chi uông dương… là do cự nhân này gây ra!”
Phương Vân chứng kiến cảnh này mà mí mắt rung rung, vô cùng kinh ngạc.
Giờ thì hắn đã biết những tiếng gầm trước đó là ở đâu mà ra.