Hoàng Tộc Đại Chu

Chương 94 : Văn Khúc Hầu

Ngày đăng: 12:25 18/04/20


Bên cạnh cái xe ngựa ở trên cánh đồng xanh, lão phu xe nằm co quắp té trên mặt đất, không nhúc nhích.



Phương Vân đi tới, đưa tay dò một chút, phát hiện lão phu xe hô hấp không đều lắm, chắc là bị Dương Hoằng chấn hôn mê.



Sau khi Phương Vân bấm vào huyệt nhân trung của hắn mấy cái, lão phu xe liền đứng dậy.



- Thiếu gia…



- Hừ, không còn chuyện gì nữa rồi.



Phương Vân trấn an nói.



Lão phu xe nhìn qua hai bên đường.



- Anh Vũ hầu hắn…



- Hắn đã đi rồi…



Phương Vân vươn tay, đem lão phu xe kéo lên:



- Chuyện này, ngươi biết là được. Không cần nhắc tới.



- Lão nô hiểu.



Vẻ mặt của lão phu xe vẫn còn sợ hãi vô cùng.



- Ngươi trở về phủ đi, ta còn có chuyện.



Phương Vân nói, ánh mắt của hắn nhìn về hoàng cung. Không biết thương thế của đại ca thế nào rồi.



Lão phu xe đáp ứng một tiếng đứng dậy, một mình quay về hầu phủ. Phương Vân thì quay đầu, đi tới doanh địa của Đằng Xà quân.



Đi qua cửa cung, Phương Vân đã thấy Phương Vân trong đại điện.



- Tiểu hầu gia!



Cấm quân trong đại điện thấy Phương Vân đến, rối rít chào hỏi. Việc hắn luận tội võ hầu ở Đại Lý Tự mọi người đã biết. Hiện giờ không còn ai dám khinh thường đứa con thứ Phương gia này rồi.



Trong đám người, Phương Vân thấy được Đại tướng quân Tào báo cùng một lão giả ngự y tóc bạch kim.



- Ra mắt tướng quân.



Phương Vân cung kính nói. Đối với vị đại tướng quân này, trong lòng của hắn vẫn có chút cảm kích. Ban đầu ở săn thú Đông Giao, nếu như không phải hắn xuất hiện kịp thời làm cho Hoàng Kim Giác Mãng bị thương nặng thì sợ rằng mình đã sớm là người chết, đừng nói đến việc nhận được Thiên Địa Vạn Hóa Chung cùng tinh khí của trái quả.



- Ừ, ngươi đã đến rồi.



Tào Báo gật đầu, đối với Phương Vân, hắn cũng có chút tán thưởng. Hắn vốn cho là, Phương Vân đã dám luận tội một vị võ hầu, chưa chắc đã để hắn ở trong mắt.
Mọi người trong phòng im lặng không nói.



Văn Khúc Hầu phủ.



Thế tử Nghiêm Luân cung kính đứng ở bên cạnh một người văn sĩ trung niên. Người này giữ lại ba sợi râu đen, trên người toát ra một cổ hơi thở văn nhân cùng võ tướng.



- Nhìn ra gì không?



Văn Khúc hầu đứng thẳng dậy, chỉ vào bản đồ trên bàn nói.



- Trận sa bàn thôi diễn này, Phương Vân chấp chưởng dị tộc Địch Hoang, có ưu thế về quân lực, đây cũng là cơ hội thắng lợi duy nhất của hắn. Nhưng mà, binh sĩ Đại Chu chúng ta, tố chất toàn thân còn hơn Địch Hoang. Tinh nhuệ quân lại càng có thể sánh với lực lượng còn mạnh hơn. Hơn nữa, người lần này chấp chưởng quân đội chính quy lại là thái tử thiếu bảo. Thiếu bảo nhập ngũ đã được mười năm, được tiếng là cơ biến giảo quyệt, căn bản sẽ không cùng Phương Vân xung đột. Phần thằng của Phương Vân e rằng rất nhỏ a.



Nghiêm Luân cung kính nói.



Văn Khúc Hầu nghiêm thẳng lắc đầu, vẫn chỉ vào bản đồ.



- Không phải là cái này.



- Không phải là cái này?



Nghiêm Luân kinh ngạc, trong lòng trầm xuống, lần nữa nhìn vào bản đồ.



Mỗi một lần có chút chuyện lớn, lời nói và cách làm việc của Văn Khúc Hầu vô cùng mẫu mực, đây cũng đã thành lệ cũ ở trong hầu phủ.



- Còn nhớ rõ tổ huấn Nghiêm gia?



Nghiêm Trực lạnh nhạt nói.



- Muốn nắm chặt được toàn cục, nhất định phải nhảy ra khỏi cái thế cục đó?



- Không tệ, nói cho ta biết, ngươi nhìn ra điều gì?



Nghiêm Luân trầm tư một chút, một lát sau, đột nhiên cả kinh.



- Thật ra cái mà cả Nho gia cùng Binh gia quan tâm không phải là chuyện sắc phong Võ hầu, mà chính là tên Phương Vân này!



- Rất tốt, ngươi cuối cùng đã nhìn ra điểm này rồi!



Nghiêm Trực rốt cuộc hài lòng, gật đầu.



- Tên Phương Vân này, trước mười bốn tuổi không có tiếng tăm gì. Sau mười bốn tuổi, đột nhiên như lưu tinh quật khởi, thế không thể đỡ. Trong thiên hạ không hề có dạng thiên tài này. Thiên phú của người này là từ từ bắt đầu ra chứ không phải là tích tụ rồi bộc phát. Lần tam đường hội thẩm này, từ lúc Phương Vân luận tội Dương Hoằng thì mấy vị trong quân đội và trong triều đình đã bắt đầu chú ý đến hắn! Đứa con thứ này của Phương gia, nhất định là có vấn đề trên người…



Sắc mặt Nghiêm Luân trắng nhợt, đột nhiên trong lòng sinh ra một loại cảm giác kinh hãi. Tâm tư của những đại nhân vật trong triều đình đó, quả nhiên không phải những người như hắn có thể đoán được.



Nhờ ACE giúp đỡ: http://4vn/forum/showthread.php?t=73178