Hoàng Tộc Đại Chu

Chương 953 : Biển Xác

Ngày đăng: 12:36 18/04/20


Mảnh vải nhuốm máu này

Phương Vân quá quen. Thời gian trong quân doanh Man hoang, ngày nào hắn

cũng nhìn thấy, hoa văn trên đó, thậm chí Phương Vân còn biết châu phủ

nào Đại Chu tiến cống nữa.



Phục sức vương hầu Đại Chu thường làm từ tơ lụa cao cấp, có được hầu phục thế này thì cả Đại Chu chỉ có một người.



Tứ phương hầu, Phương Dẫn!



“Phụ thân, người ở đây… người ở đây!”



Như có một dòng điện chạy qua người Phương Vân, hắn vô cùng hứng thú,

đồng tử phát ra tinh mang chói mắt: “Ta biết mà, phụ thân nhất định chưa chết, nhất định chưa chết!”



Trên mảnh vải đó vẫn còn lưu lại chút khí tức, bá đạo, uy áp, đó là khí

tức của Tứ phương hầu. Hải kình vừa bị chém chết, tuy to lớn, nhưng chỉ

một phát, dường như ngang với chân long chi lực, nhưng muốn giết Phương

Vân thì còn kém xa lắm.



Phương Vân tuyệt đối không tin, phụ thân bị một sinh vật nguyên tố thế

này nuốt chửng, dù ông có bị trọng thương đi nữa. Với ý chí võ đạo của

phụ thân, dù có trọng thương sắp chết thì ông cũng dốc toàn bộ sức mạnh, không kém lúc thượng phong là bao.



Đó là sức mạnh ý chí và tinh thần! Chỉ dựa vào sức mạnh này, tuyết đối không phải là miếng mồi của con hải kình kia.



“Phù!” Phương Vân thở phào, từ sau khi tin Phương Dẫn chết, hắn luôn

tin rằng, phụ thân tuyệt đối không thể ra đi dễ dàng như vậy được. Và

giờ đây hắn đã có chứng cớ cho niềm tin của mình.



Phương Dẫn chắc chắn từng xuất hiện ở đây, hơn nữa còn từng ở trong bụng hải kình này. Chuyện này tuy có chút kì lạ, nhưng Phương Vân nghĩ lại

thì cũng đoán ra huyền cơ trong đó.



“Hải dương hắc sắc này có kịch động, phụ thân muốn nhờ cơ thể hải kình

này để vượt qua hải dương, như vậy sẽ an toàn đi qua vực sâu”



Chiến giáp đế Vũ của Phương Dẫn chắc chắn không dễ gì con quái vật này

tiêu hóa, mượn hải kình vượt hải dương trong tình trạng bị thương đúng

là cách không tồi.



“Y phục rách nát… trong trận Man hoang, phụ thân chắc bị thương không

nhẹ, nơi này nguy hiểm trùng trùng, phải nhanh chóng tìm ra người mới

được!”



Phương Vân có phần lo lắng, vết máu trên mảnh vải nói lên phần nào hoàn

cảnh của Phương Dẫn, không biết tình trạng hiện nay thế nào, nhưng ban

đầu khi vượt hải dương này, cơ thể người hiển nhiên không mấy lạc quan.
Đó là ý nghĩ duy nhất thoảng qua đầu Phương Vân về cảnh tượng này, những bộ xương này khiến hư không toát lên khí tức lãnh lẽo âm u, giống như

bước vào quốc độ tử nhân vậy.



Phương Vân thở dài, chỉ cảm thấy lạnh lẽo, từ đỉnh đầu xuống gót chân.

Ánh mặt hắn từ từ lướt qua hư không, trong biển xương cốt này, có vô số

kiếm đao bị gãy, không thần sắc, giống như những thanh kiếm rỉ bình

thường.



Những bộ xương này, khi còn sống chắc chắn là những cường giả đỉnh phong.



Có thể đến được đây chắc chắn không phải hạng vô danh tiểu tốt, nhưng

cuối cùng cũng không thoát khỏi lời nguyền định mệnh, không thể thoát

khỏi vực sâu bi thương.



Phương Vân bước ra khỏi Thiên địa vạn hóa chung, giơ bàn tay lên, một

đoạn kiếm hơn hai trượng bay vào lòng bàn tay hắn, hắn quan sát vết đứt

và chau màu suy nghĩ.



Những binh khí này bị sức mạnh mang tính ăn mòn cao phế đi!”



Phương Vân quan sát những đoạn kiếm trôi nổi này, không khác gì sắt rỉ

bình thường, không sáng bóng, thậm chí đều biến hình. Nhưng chất liệu

trong đó thì không thay đổi, những chất liệu luyện chế binh khí này thậm chí Phương Vân mới chỉ được nghe qua trong các điển tích lưu truyền của giới tông phái, đã thất truyền từ thời cận cổ.



Chất liệu tuy quý, nhưng tiếc là lại chẳng có tác dụng gì với Phương

Vân, nguyên nhân rất đơn giản, chất liệu trong những thân binh này đã bị sức mạnh hắc ám bào mon hết rồi.



Dù có là tinh thần thiết thig cũng bị mài mòn hết tinh hoa, trở thành

phế thiết, thứ này mà gom lại luyện chế thành binh khí mới thì cũng yếu

ớt dễ vụn.



Từ góc độ nào đó thì binh khí của những võ giả này đã bị phế hết rồi!



“Vực sâu này rốt cuộc chôn giấu thứ gì mà khiến cho nhiều võ giả như vậy bỏ mạng nơi đây!”



Tà áo của Phương Vân cuộn lên, hắn tiến lên trong biển xương đó, thần

sắc vô cùng cẩn trọng, ánh mắt nhìn ngó khắp nơi, thi thoảng có thể

nhìn thấy những nét chữ cổ triện, khải thể được chạm khắc trên binh khí.



Những người này chắc chắn không cùng một thời đại, mà thời nào cũng có, nhưng tất cả đều bỏ mạng nơi đây.



“Thời thượng cổ, tông phái chinh phạt, vũ khí được sử dụng rộng rãi

nhất là chiến giáp và đao kiếm bằng đồng, xem ra, những cái xác này đại

đa số là võ giả thượng cổ” Phương Vân chẳng khó khăn gì mà đưa ra được

nhận xét này.