Hoàng Tộc Đại Chu

Chương 958 : Tà Thần (2)

Ngày đăng: 12:36 18/04/20


Khoảng cách giữa Thần thông

cảnh giới nhất trọng và nhị trọng không lớn lắm, nhưng đến Truyền kì

cảnh giới tam trọng và Địa hồn cảnh giới tứ trọng, khoảng cách giữa hai

mức đúng là thiên và địa rồi! Khoảng cách này không phải khoảng cách tắc thượng, mà là khoảng cách về linh hồn!



Võ giả Địa hồn cảnh giới so với võ giả cấp Truyền kì, có thêm một đạo Tiên thien thần hồn!



Hơn nữa, Phương Vân tuy đã luyện thành Tà đế quốc độ, nhưng công pháp

này là chuẩn bị cho tồn tại đồng cấp khác bước vào Đại đế cấp mà thôi.

Phương Vân tuy đã luyện thành, tu vi võ giả Truyền kì cảnh giới nhìn về

Thần thông cảnh giới cũng là tồn tại Phong cương đại lại nhất đẳng, dù

là Phệ ma tông chủ cũng không dám khinh thường như trước kia, nhưng dù

gì vẫn không phải là Địa hồn cảnh giới, và không chen vào cấp bậc nhưng

hỗn độn lão tổ, Phệ ma tông chủ, Trung cổ minh chủ, Thái tố tam tổ.



Tương tự, uy lực đáng sợ thực sự của Tà đế quốc độ không không phát huy

sức mạnh lớn nhất, tu vi võ đạo khoáng thế này càng cao, uy lực phát ra

càng mạnh, thì càng biến thái, càng đáng sợ.



Dù là tuyệt học Tam hoàng viễn cổ trấn áp tứ cực bát hoang, nếu rơi vào

tay một võ giả tu vi mới chủ Thiên xung cảnh giới, thì cũng chỉ bạo liễm thiên vật, Phệ ma tông chủ chỉ cần một ngón tay là dí chết. Nhưng nếu

rơi vào tay một cường giả Địa hồn cảnh giới thì thứ bị dí chết như muỗi

chính là Phệ ma tông chủ!



Vị thế của Phương Vân lúc này chính là như vậy! Tu vi hắn lúc nàu đã rất kinh người rồi! Chỉ là, hắn đang đối diện với tông chủ ma đạo uy danh

đã hiển hách từ thời thượng cổ hàng vạn năm trước!



Vì vậy Phệ ma tông chủ không nóng ruột lắm, hắn vẫn còn năng lực khống chế đại cục!



Nhưng khi ma thức không thể địch lại của Phệ ma tông chủ phá thể thoát

ra, hàng nghìn hàng vạn lướt qua hư không, thì bất giác thốt lên: “Mất

rồi! Sao có thể!”



Võ giả Địa hồn cảnh giới, nắm giữ quy tắc đại địa, chỉ trong chớp mắt mà thay đổi toàn cục. Ma thức càng xé rách hư không thì càng mạnh lên. Ma

thức như vậy, lướt qua hư không, đừng nói một con muỗi, ngay cả một hạt

bụi, hắn cũng có thể lập tức phát hiện, tuyệt đối không để lọt!



Nhưng, thần thức mạnh như vậy lại không tìm thấy sự tồn tại của Phương Vân! Hắn dường như biến mất trong hư không vậy!



Phệ ma tông chủ chỉ chần chừ giây lát rồi ánh mắt hắn lạnh băng, ra một

quyền dứt khoát, chỉ nghe thấy những tiếng ‘ầm ầm’, hư không trước mắt

phút chốc vỡ vụn. Đòn này của Phệ ma tông chủ rõ ràng là dùng bạo lực,

ép Phương Vân từ trong hư không đi ra!



Trước khi thời gian hồi lại, thì Tà đế vương tọa đại viên mãn, Phệ ma

tông chủ tuyệt đối không ngờ tới, Phương Vân lúc đó đã chạm tới sự tồn

tại nào.



Những cột chớp đen sì giáng từ trên trời xuống, rơi xuống Tà đế quốc độ

của Phương Vân. Phương Vân lúc này, dường như hóa thân thành quân vương

Tà quốc tà ác, khống chế mọi võ sĩ tà đạo. Vô số tu sĩ từ đạo trên Thần
thần. Trong truyền thuyết, sự tồn tại đáng sợ của Tà thần không phải

sinh ra ở Trung Thổ. Tà thần là một tộc, mọi Tà thần đều là vực ngoại.



Chúng giáng lâm Trung Thổ, nhưng không có ai biết, nơi sinh của chúng rốt cuộc là ở đâu trong vũ trụ!



“Hừ! Đáng kinh ngạc!? Chẳng lẽ ngươi không biết, mọi tà của thế giới

này đều bắt nguồn từ ta sao? Tà môn này của ngươi, cảnh giới cuối cùng

là mượn sức mạnh của Tà thần tộc chúng ta! Sao, chuẩn bị kĩ chưa? Để hóa thân của ta tọa trấn quốc độ của ngươi?”



Tồn tại đáng sợ trong truyền thuyết này điềm đạm nói, hắn nói rất chậm rãi, toát ra sự khinh thường với kẻ yếu.



“Mượn sức mạnh Tà thần tộc?” Phương Vân giật mình, hắn không để ý đến

ngữ khí của đối phương, mà để ý đến nội dung lời nói, khiến hắn không

khỏi lạnh gáy.



“Chuẩn bị kĩ chưa? Tiếp nhận hóa thân của ta nhập vào quốc độ của

ngươi. Ngươi càng có thể mượn dùng sức mạnh của ta, với tốc độ nhanh

nhất, giúp ngươi tiến lên một tầng!”



Tà thần không để ý đến suy nghĩ của Phương Vân, cơ thể khổng lồ của hắn

giống như Thái Sơn viễn cổ, chiếm trọn không gian, trước mặt hắn, hóa

thần nghìn trượng của Phương Vân không khác gì con muỗi.



“Hừ!” Tà thần vừa dứt lời thì một âm ảnh lớn chợt bước vào hư không

nặng nề, lơ lửng phía trên Phương Vân, chuẩn bị giáng lâm đến quốc độ

của Phương Vân.



Cảm giác nguy hiểm mạnh mẽ tiếm lấy hắn,cho dù tồn tại này khống chế

hàng tý vạn sinh linh, nói là muốn giúp Phương Vân, nhưng trong lòng

Phương Vân lại cảm thấy toàn nguy hiểm và âm mưu.



Tà thần quốc độ chính là do hắn tạo nên, tương quan với tinh khí thần

của hắn. Nếu cho hóa thân của hắn giáng lâm quốc độ của Phương Vân,

thống trị quốc độ của Phương Vân thì chẳng phải dùng tính mệnh của

Phương Vân tặng cho Tà thần thần bí khó lường này sao!



Tuy thực lực hiện tại của Phương Vân không bằng được Tà thần ngoại vực

không biết đã bao nhiêu tuổi này, thậm chí đối với sinh vật nhỏ bé mấy

chục xuân thu như hắn, thì lại càng nhỏ bé. Nhưng điều đó không có nghĩa trí thông minh của Phương Vân tầm thường.



Tà thần … không phải thiện nhân thi ân, tuyệt đối sẽ không làm chuyện

không có lợi. Điểm này, có thể nhìn ta từ bản chất của tà đạo. Bản chất

võ học tà thần chính là hại người lợi mình!



Nếu cho Tà thần giáng lâm quốc độ của mình thì ngay sau đó, e là mình sẽ thực sự biến thành một hóa thân của hắn!



“Tuyệt đối không thể cho hắn vào quốc độ!”



Một ý tưởng như tia lửa tóe lên trong não Phương Vân!