Hoàng Tộc Đại Chu
Chương 967 : Chó Địa Ngục Ba Đầu
Ngày đăng: 12:36 18/04/20
Mọi người đều không biết,
Phương Vân còn vào đây trước họ, trước sau bị người bảo vệ vực sâu bi
thương ngăn cản hai lần, nhưng đều thành công vượt qua và xông vào đến
đây.
Quái vật nhân hình trước mặt, tuy trông thể hình lớn, nhưng khí tức trên người không hề thay đổi, đến gương mặt cũng không thay đổi. Khi Phương
Vân vừa bắt đầu vào đây đã nhận ra đây là người bảo vệ vực sâu bi
thương, chính là người đàn ông tóc trắng đã cản hắn ngoài Phong chi uông dương!
Dù có hóa thành nhân hình, nhưng thủ hộ giả của vực sâu bi thương vẫn lộ ra sự khác biệt với con người. Lời nói thường phân biệt mình với con
người: “Ta có phải tự đâm đầu vào chỗ chết hay không, tạm thời vẫn chưa
chắc. Nhưng, tự thân ngươi còn khó giữ, thì lại chắc chắn! Đợi ngươi
sống sót thì hãy bàn xem ai sống ai chết!” Thần sắc Phương Vân điềm
nhiên, nhìn vào trong lôi trường và mỉm cười. Hắn cũng nhìn ra, quái vật cao hơn sáu trượng này chắc chắn không thoát được. Đừng nói người khác, chỉ riêng chưa có Sát Liêu tông chủ và Đao thần thượng cổ thì nó đã
không thể đối phó được rồi.
“Đừng có lôi thôi với loại súc sinh này. Tầng không gian tiếp theo của
vực sâu bi thương chính là phong ấn trong cơ thể nó. Phải giết nó mới
tìm được chỗ vào. Mọi người đừng trốn tránh nữa, ra tay giết nó đi, đừng có dài dòng nữa!”
Bên cạnh chợt có người nói, thần sắc tỏ ra vô cùng khó chịu.
“Giết ta? Hừ! Ta có chết cũng phải kéo các người đi lót đường!” Thủ hộ
giả của vực sâu bi thương có gương mặt tàn nhẫn, hắn nhìn một lượt xung
quanh, dường như chợt hạ quyết tâm, vừa mở miệng đã gào lên sang sảng.
“Gừ!” Trong tiếng gầm gừ, đại sinh vật cao hơn sáu trượng này chợt phát ra tiếng kêu cắc cắc, đổ sụp xuống mọi người. Gương mặt người ban đầu
lập tức vỡ ra như tấm kính, trông rất đáng sợ. Một hỏa diệm màu đen phun ra từ các khớp của nó. Nhưng nó lại chưa chết!
“Không ai có thể ung dung đi lại ở đây, các ngươi sẽ phải trả giá!”
Giọng của thủ hộ giả vực sâu chợt trở nên khàn đặc khác thường, toát
lên sự tà ác vô cùng, những ngọn lửa phừng phừng trên cơ thể hắn. Cơ thể hắn giống như bị thiêu rụi chuẩn bị sụp xuống, cơ thể cao sáu trượng
bỗng chốc sụp xuống như bùn cát, mây đen cuồn cuộn tản ra từ dưới người
hắn, một khí tức lớn chết chóc hủy diệt chợt lan ra.
vặn vẹo đi. Bờ ven hư không, những hỏa diệm màu đen thiêu vòng quanh.
Trong hỏa diệm có thể thấp thoáng nhìn thấy những phù triện màu vàng
huyền ảo, hiển nhiên là cấm chế do địa ngục khuyển ba đầu lập nên!
“Bình bình bình!” Những thân ảnh bay hất ra cùng với tiếng thét, ngay
cách nơi Phương Vân không xa, một thân ảnh nguy nga rời xuống, miệng thổ huyết, công lực đạt tới Địa hồn cảnh giới, từng giọt máu là tinh khí,
là thần hồn và nguyên khí. Thổ huyết tức là trọng thương, không giống
với những võ giả phổ thông.
Phương Vân đứng ngoài lôi trường, cũng không lấy gì làm vui, nếu không
phải từng thấy cảnh tượng phong bão cự nhân thao túng phong chi uông
dương thì hắn cũng không thể kịp thời tránh đi.
Tuy nói là dựa vào đống pháp khí đầy mình, dù là ở trong Cuồng bạo lôi
trường, có thể không chết, nhưng chắc chắn sẽ bị trọng thương!
Chó địa ngục ba đầu và phong bão cự nhân, những sinh vật này nếu là ở
trong lãnh địa của mình thì mạnh khó lường. Nhưng nếu thoát ly thì thực
lực giảm mạnh, không đáng sợ như chúng thể hiện!
Đó là lý do vì sao chó địa ngục thấy phong bão cự nhân cũng phải lùi lại! Vì đó không phải lãnh địa của nó!
“Là ngươi!” Đúng lúc này, một cường giả vừa mới bị ném ra khỏi lôi
trường, rơi xuống cạnh Phương Vân, hơi chớm tỉnh lại, vừa nhìn thấy
Phương Vân thì không khỏi kêu lên, trong lòng đầy sự cảnh giác.
Phương Vân quay sang nhìn, thì ra là mĩ nữ thiên kiều bách mị. Cô ả cùng với đồng bọn trước đó không thoát ra, lúc này vô tình bị rớt xuống cạnh Phương Vân, bị thương không nhẹ, ắt là sợ Phương Vân thừa cơ tấn công
báo thù, nên hết sức phòng bị.
Phương Vân chỉ nhìn rồi quay đi, cười nhạt: “Yên tâm, ta không chấp phụ nữ!”
Nói xong thì không thèm nhìn, cứ như là cô ả không tồn tại vậy.